Định Kiến

Chương 64



Hứa Khiêm mơ màng mấy tiếng đồng hồ, mở mắt đã là mười hai giờ.

Y mở di động, Nghiêm Mạc vẫn chưa nhắn lại, nhưng cũng không kéo vào blacklist, tin nhắn gởi cách đây mấy tiếng đang trơ trọi ở phía trên, có vẻ đặc biệt thiếu sinh khí và bất lực.

Hứa Khiêm gõ vài chữ, rồi xoá đi, cho dù nói thế nào đi nữa, Nghiêm Mạc đã vì y mà chạy thật xa để đến đây, điều này vẫn thật sự khiến người ta rất cảm động, y cũng không so đo chuyện lúc trước nữa, hai người đều cần bình tĩnh một chút, chờ khi trở về... trở về nhà, mặt đối mặt nói chuyện đi.

Y cũng không tin tiểu tử kia dám nhốt y ở bên ngoài.

Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Khiêm thả lỏng đôi chút, duỗi người ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo. Hôm qua y cũng không thấy Nghiêm Mạc có đem hành lý gì, đoán chừng cũng là vội vã chạy tới, không biết bây giờ thế nào rồi... Còn mặt hắn nữa, một tát kia của mình cũng không nể nang gì, thấy hắn mang khẩu trang, không phải là khuôn mặt bị huỷ luôn rồi chứ?

Nghĩ như vậy, Hứa Khiêm hơi mềm lòng, hoán đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu mà y đi máy bay suốt đêm sang đây lại thấy Nghiêm Mạc ở trần ngủ cùng một phòng với khác... Đoán chừng sẽ đánh đi bệnh viện luôn rồi, chứ không phải chỉ quay đầu bỏ đi đơn giản như vậy là có thể cho qua chuyện, hơn nữa ai mà không có một phút kích động, y cũng không thể so đo với tên ngốc nhỏ hơn mình năm tuổi được!

Huống gì lúc Nghiêm Mạc không ngốc lại rất thú vị khiến người ta yêu thích... Hai ngày này đều ăn uống ở bên ngoài, có chút nhớ đồ ăn do tên kia nấu, Hứa Khiêm đặt di động xuống, nghĩ chuyện quá khứ thì để nó qua đi, bản thân không cụt tay cụt chân cũng không bị tổn thương gì trên thực tế, y cũng đã đánh Nghiêm Mạc một cái tát, coi như huề nhau.

Bàn chuyện yêu đương mà thôi, không có kết quả gì thì chia tay, ở chỗ này chần chần chừ chừ mãi thì còn ra thể thống gì nữa? Y cũng là người gần 30 rồi, cũng không thể giống như một cô bé tuổi dậy thì vừa mới nói một câu đã xoắn xuýt, như vậy quá khác người, rất không đàn ông, cũng quá không dứt khoát.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hứa Khiêm thu dọn đồ đạc rời phòng, xuống lầu thấy bọn Giang Thành Vọng đã ra khỏi cửa.

Vé máy bay chiều về là vào buổi sáng ngày mai, còn chút nữa mới kết thúc công việc cho hạng mục hợp tác với Trình Quân, Hứa Khiêm đoán chừng bọn họ cũng sẽ say thảm, đến buổi tối mới gọi điện thoại tới, hai người thoải mái trò chuyện vài câu rồi định ra địa điểm liên hệ.

Buổi tối vừa thấy mặt, Trình Quân vẫn nhiệt tình như cũ, chỉ là bọn họ cũng rất ăn ý không đề cập tới vụ uống rượu, Hứa Khiêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa khách sáo vừa bàn bạc chuyện chính, lúc giải tán Trình Quân còn có chút chưa thoả mãn, vẫn muốn lôi kéo y ngày mai ăn trưa, coi như tiệc tiễn đưa.

Hắn nhiệt tình quá nên khó từ chối, Hứa Khiêm cũng không có cách nào khác, đành phải bảo Giang Thành Vọng đổi vé máy bay sang buổi chiều, hơn nữa còn nói trước sẽ không uống rượu.

Buổi tối trở về lại khách sạn, Hứa Khiêm nằm trên giường lướt di động, thấy Nghiêm Mạc đăng post mới trên newsfeed, là ảnh chụp sân bay ở bên kia, bây giờ đã về tới nhà rồi. Y thở phào nhẹ nhõm, do dự hồi lâu vẫn like ở phía dưới, nhắn lại một câu: Chờ tôi trở về.

Làm xong hết thảy chuyện này, Hứa Khiêm đặt di động ở bên gối, an tâm đi ngủ.

Kết quả chuyến bay ngày hôm sau bị trì hoãn, hơn 12h khuya Hứa Khiêm mới về tới nơi, chuyến này xui xẻo khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi, y cũng bảo bọn Giang Thành Vọng không cần tiễn, ép người đi về nghỉ ngơi, tự mình lái xe về nhà.

Dẫu sao đã khuya, ánh sáng trong bãi đậu xe rất tối, Hứa Khiêm dựa theo trí nhớ đi tìm chỗ đậu của mình, phương hướng của y không được tốt lắm, lòng vòng hơn nửa giờ mới tìm ra, đầu cũng choáng váng luôn rồi.

Hứa Khiêm lái xe về đến nhà muốn chóng mặt, kéo thân thể mệt mỏi đến cực điểm nhấn chuông cửa, kết quả Nghiêm Mạc lại không có ở nhà —— y dán người vào cửa nghe ngóng hồi lâu, xác định bên trong không có tiếng động gì lại xuống lầu nhờ bảo vệ, mới biết được lúc hơn 8h người này đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa quay về.

Hứa Khiêm không đem theo chìa khoá, lại hơi đói bụng, tính đi đến gần đây tìm chút đồ ăn, nhưng vào giờ này ở gần đây chỉ có một quán mở cửa là quán bar, y thật sự lười đi xa, đi vào gọi một món ăn vặt khai vị, gọi một ly rượu độ cồn thấp ngồi ở trong góc, từng chút một lấy đầy bụng.

Bây giờ y thật sự rất mệt, ngáp cả buổi, ngay cả mấy em số 0 đi đến gần bắt chuyện cũng không muốn quản, vô cùng lạnh lùng đuổi chạy mấy người.

Kết quả vẫn có người gan lớn, không nói hai lời trực tiếp ngồi đối diện, Hứa Khiêm cũng không ngẩng đầu lên: "Cút."

"Anh cũng quá lạnh lùng rồi, đã lâu lắm không gặp, ôn lại vài chuyện cũ không được sao?"

Nghe giọng hơi quen quen, Hứa Khiêm nhìn lên, thì ra là An Thần.

Lần trước sau khi tên oắt này bị y tống cổ đi không còn thấy mặt nữa, bây giờ đang cười tủm tỉm nhìn y, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần ở dưới ánh sáng của quầy bar tạp nham này thật có chút không ăn hợp.

Hứa Khiêm híp mắt lại: "Cậu còn dám tới tìm tôi?"

Chuyện y tự bộc lộ mình làm 0 chỉ nói với một người, về sau thông tin này truyền ra ngoài, là người nào mở miệng, liếc mắt đã biết... mình còn chưa tìm tên oắt này tính sổ, gã đã chủ động xuất hiện?

"Có cái gì không dám chứ, em đâu làm chuyện gì trái với lương tâm đâu." An Thần tựa hồ như không sợ gì, cười hì hì thuận tay nhét vào miệng một cọng khoai tây chiên từ dĩa đồ ăn nhanh: "Chẳng lẽ Hứa tổng cảm thấy làm 0 rất mất mặt sao?"

Hứa Khiêm cười một tiếng, lười nói nhảm với gã: "Cút đi, bố đây tha cho cậu một cái mạng, nếu không thì đã cho cậu một cái đạp vào mặt rồi."

An Thần mút đầu ngón tay, vô tội nhìn y: "Đừng dữ tợn như vậy chứ Hứa tổng, bây giờ em cũng có người rồi, hôm nay đúng lúc gặp được anh nên đến ôn lại chuyện cũ thôi... Haiz, vị kia của nhà anh đâu rồi? Hôm nay sao không mang ra đây, không biết có phải đã cãi nhau không?"

Gã không mở miệng còn tạm, vừa mở miệng đã khiến Hứa Khiêm muốn đánh gã, nhưng tên oắt này mảnh mai mềm yếu quá, thân thể giống như con gái, ngay cả thế ngồi cũng đặc biệt nương... Hứa Khiêm hơi chán, y cảm thấy mình đúng là mắt bị mù mới có thể nghĩ tới việc phát sinh gì đó với người này, may mà Nghiêm Mạc xuất hiện đúng lúc để ngăn cản tổn hại.

Vừa nói như vậy y lại nghĩ đến Nghiêm Mạc, không biết tiểu tử này đã trở về chưa, rốt cuộc là chuyện gì mà phải ra ngoài trễ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hứa Khiêm càng nghĩ càng phiền não, đứng dậy vào phòng vệ sinh hút một điếu thuốc, tiện tay gọi điện thoại cho Nghiêm Mạc, vẫn là trong trạng thái tắt máy, tin nhắn cũng không gởi lại, rốt cuộc là sự bất thường này là sao đây? Không biết có đi chơi trai không?

Nhưng mà với tính tình kia của Nghiêm Mạc, đoán chừng không có dự tính này.

Cho nên rốt cuộc đã làm gì?

Hứa Khiêm mang một bụng đầy tâm sự trở lại chỗ ngồi, An Thần vẫn còn ngồi ở đó, cười hì hì nâng ly hướng về phía y: "Uống một ly đi, dù thế nào đi nữa hai chúng ta cũng không có người đi cùng."

Hứa Khiêm tiện tay nhận lấy tự mình uống một hơi cạn sạch phần kia: "Có thể cút được rồi chứ? Không cút thì đừng lải nhải nữa, phiền quá."

Nói xong, y ngồi vào chỗ nghịch di động, không cho thêm cả một ánh mắt.

Trong mắt của An Thần thoáng hiện lên vài tia sáng chói rọi, lại được nhanh chóng che giấu đi, gã cười cười, ngón tay trắng nõn vẽ một vòng trên bàn rượu, thở dài dùng tiếng ngọt lịm nói: "Thật ra, lúc anh từ chối em, kim chủ tuổi trẻ tài cao kia của em, mấu chốt là sự việc thuận lợi..."

Gã chíu cha chíu chít nói, nửa là khoe khoang nửa là mỉa mai, Hứa Khiêm nghe mà đầu phát đau, muốn rống lên bảo gã câm miệng, kết quả vừa mở miệng, nhưng giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Mày... mẹ nó..."

Hứa Khiêm lắc lắc cái đầu đang quay vòng vòng, chỉ cảm thấy tia sáng ở trước mắt bỗng nhiên rất rối loạn, ở giữa là những vết lốm đốm đủ mọi màu sắc, ngay cả mặt của An Thần cũng từ từ mờ nhạt. Y lảo đảo lung lay muốn đứng dậy, nhưng ngã vào trong lòng đối phương, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.

Hết chương 64