Định Kiến

Chương 74



Editor: Huyễn Sinh

Nếu như buông tay sớm thì có lẽ bây giờ đã không chật vật như thế này.

Nhưng Hứa Khiêm biết rõ rằng bản thân sẽ không cam tâm làm như vậy. Y chính là cái loại "Được ăn cả ngã về không". Y cũng không sợ thua, chỉ cần hắn đồng ý thì cho dù y có táng gia bại sản cũng không hề gì.

Thời gian cứ trôi, tiệc sinh nhật của Văn Bân cuối cùng cũng tới.

Hứa Khiêm đứng trước gương chậm rãi thắt cravat, hôm nay y mặc bộ âu phục được thiết kế riêng, hoa văn màu tối làm tôn lên vóc dáng cao gầy. Y lấy từ trong đống đồ mà hôm trước Giang Thành Vọng vừa đưa đến một đôi giày da mới tinh mang vào rồi đứng trước gương dậm dậm chân.

Từ sau lần cãi nhau đó, y liền chuyển ra khỏi nhà Nghiêm Mạc đến ở phòng nghỉ tại văn phòng công ty. Hứa Khiêm lúc rời đi không mang theo bất kì thứ gì, chậm rãi bắt đầu mua đồ dùng cho nhà mới, tính toán vài ngày nữa chuyển vào ở.

Sửa sang lại cravat cho đúng vị trí, Hứa Khiêm đút hai tay vào túi quần, nhìn trái nhìn phải, trong lòng thầm giơ ngón cái.

Perfect.

Y búng tay một cái, sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi, khẽ hát quẹo vào phòng vệ sinh.

Hứa Khiêm xịt keo vào lòng bàn tay, nhìn vào gương chỉnh lại kiểu tóc, sửa soạn rõ lâu rồi lại dùng lược chải chải. Cuối cùng cũng hài lòng, tiếp đó y lại đeo lên cặp kính viền bạc.

Người trong gương dáng vẻ lịch sự, mặc tây trang giày da, đôi mắt trong phong lưu có đào hoa bị cặp kính che giấu, thiếu vài phần tùy ý, thêm vài phần ổn trọng.....so với bình thường nhìn chín chắn hơn nhiều.

Hứa Khiêm nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Y ăn mặc đắt giá từ đầu đến chân để võ trang cho mình chẳng qua là để mình không còn lộ ra vẻ giống như "chó nhà có tang". Dầu gì cũng là việc vui, sao có thể vì cảm xúc cá nhân mà làm ảnh hưởng đến người khác chứ?

Huống chi người này, y có thua cũng phải thua một cách đẹp đẽ.

Nháy mắt đã tới giờ, Hứa Khiêm chạy đến khách sạn đã hẹn. Tiệc sinh nhật này của Văn bân không mời nhiều người, chỉ có vài bàn, bạn bè người thân chia ra ngồi cùng.

Y rất vinh hạnh được xếp chung bàn với Nghiêm Mạc, ngay cả vị trí cũng là kề bên nhau. Chẳng qua người kia so với y tới sớm hơn nhiều, hiện đang ngồi tại chỗ uống trà. Hứa Khiêm vừa vào cửa liền thấy bức tranh đã được đóng gói thành quà tặng liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng y vẫn thoải mái đi qua, đặt mông ngồi tại chỗ của mình, đưa tay xoay bàn đưa nước trà về chỗ mình.

Nghiêm Mạc kiềm lòng không đặng xoay người qua nhìn, vừa liếc mắt liền không dời đi được.

Hứa Khiêm ngồi uống trà, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía hắn, nhe răng cười, ngữ khí có phần hung tợn: "Nhìn cái giề!"

Trông cậu thật ngứa mắt.

Nghĩ thế lại khó chịu hơn. Trong lòng thầm oán sao mình lại thích gã mù này chứ.

Nghiêm Mạc rũ mắt, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Ngay tại lúc Hứa Khiêm nghĩ hắn không thèm nói chuyện thì lại nghe người kia nhỏ giọng: "Mễ Tô....Anh tính khi nào thì đưa nó đi?"

"......Phòng ở mới chưa chuẩn bị xong, tạm thời để ở chỗ của cậu vài ngày đi."

"Được" các ngón tay của Nghiêm Mạc ở dưới bàn xoắn chặt vào nhau: "Vậy còn đồ của anh...."

"Tùy cậu muốn làm gì thì làm" Hứa Khiêm nhấp ngụm trà, đột nhiên đến gần bên tai hắn, thấp giọng: "Nếu không thì cứ để đó, sau này lúc nào cậu muốn có thể dùng chúng để tự thẩm".

Y cố ý nói rất dâm đãng, Nghiêm Mạc nháy mắt đỏ rần cả cái cổ, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh, giọng phát run: "Đừng...đừng có nói bậy!"

Hứa Khiêm cười to, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Đợi đến lúc tặng quà, quà của Hứa Khiêm và Nghiêm Mạc hợp nhau đến bất ngờ khiến Văn Bân rất vui, nhìn hai người cười nói: "Các anh quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Quà tặng cũng là một bộ?"

Người nghe vậy thì có chút luống cuống, kẻ thì cười hì hì tiến tới cho ngườ tổ chức sinh nhật một cái ôm: "Sinh nhật vui vẻ!"

Văn Bân vỗ lưng y, cảm khái không ngừng: "Lúc trước hai người vừa thấy mặt nhau là không vừa mắt, không cãi nhau thì không chịu được, làm em xấu hổ không thôi. Hiện tại lại tốt như vậy, mấy ngày trước còn thấy trên Weibo hai người cùng nhau nuôi mèo phải không?"

"Con mèo kia là do trợ lý của anh đưa tới, anh sợ nuôi không được nên tìm Nghiêm Mạc hỏi thử....Đúng rồi, em dâu sao rồi? Thân thể vẫn khỏe chứ? Còn con gái nuôi của anh nữa?"

"Cô ấy vẫn ổn, hai ngày trước còn ồn ào muốn đi giảm béo, em mới đi tập chung với cổ". Nói đến chỗ này, ánh mắt Văn Bân sáng lên: "Xảo Xảo biết lật rồi, còn biết bò nữa."

"Ai u, thiệt là giỏi nha ~~~~" Hứa Khiêm vừa nói, xoay người vỗ vai Nhiêm Mạc: "Tiểu Nghiêm nói chút gì đó coi!"

Khóe miệng Nghiêm Mạc giật giật, ánh mắt lướt qua y đặt lên người Văn Bân, chủ động tiến lên cầm lấy tay đối phương: "Lần trước tiệc đầy tháng của bé anh bận thiết kế bản thảo nên không tham gia được, anh xin lỗi."

Văn Bân sửng sốt một chút, không nghĩ tới là hắn sẽ nói như vậy, vội vàng nói: "Không có gì đâu sư huynh. Anh xem đã lâu như vậy rồi, em cũng quên mất..."

Nhìn bộ dáng giỏi đoán ý người này của đàn em, Nghiêm Mạc bật cười: "Sinh nhật vui vẻ. Lần sau anh mời cả nhà em một bữa cơm coi như bồi tội."

"Sư huynh, anh quá khách khí rồi..."

"Việc nên làm thôi."

Hai người một lời tiếp một lời nói chuyện, Hứa Khiêm nhất thời không thể chen vào, nhàm chán nhìn chung quanh.

Đợi tới lúc Nghiêm Mạc trò chuyện xong quay lại chỗ ngồi, Hứa Khiêm ở dưới bàn hung hăng đạp hắn một cái: "Cậu sợ nợ nhân tình của tôi đến mức như vậy sao hả?"

Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy có chút không đúng. Đối phương đã tuyên bố chướng mắt mình vậy mà mình cần gì phải giống như oán phụ cứ dây dưa không ngớt? Hứa Khiêm chậc một tiếng, Hứa Khiêm đứng dậy, cũng không thèm quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Nghiêm Mạc bắt lấy tay y: "Anh đi đâu?"

Hứa Khiêm giật tay ra không được, lại không thể làm ra động tác gì lớn sợ người khác chú ý, nói: "Hút thuốc, cậu muốn đi theo? Cũng không sợ bị xông khói tới chết?"

Nghiêm Mạc nhăn mi: "Sắp tới giờ vào tiệc rồi."

Hứa Khiêm vươn tay còn lại, lộ ra một cái đồng hồ mới tinh, xem thời gian liền nói: "Tôi đi mười phút sẽ quay lại, không cần bận tâm."

".....Như vậy không tốt lắm đâu, rất bất lich sự".

Hứa Khiêm thầm chửi tục trong lòng, có chút không kiên nhẫn: "Chuyện này liên quan gì tới cậu?"

Nghiêm Mạc không nói nữa, nhưng cũng không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.

Cứ như vậy giằng co quả thật không dễ nhìn chút nào, sắc mặt Hứa Khiêm hơi khó coi, ngồi lại tại chỗ dùng đũa khầy khầy mấy hạt đậu phộng trong dĩa.

Nghiêm Mạc thấy y như vậy, trong lòng có chút bối rối: "Anh đứng tức giận mà..."

Hứa Khiêm đang nóng trong người, nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa là bùng nổ: "Con mẹ nó ai thèm tức giận! Hôm nay là sinh nhật Bân Bân, ông đây thật sự rất vui. Nếu như không có cậu thì còn vui gấp mấy lần!" Câu này là thật. Lúc trước khiến y cảm thấy không thoải mái là Nghiêm Mạc, cho đến tận bây giờ cũng là Nghiêm Mạc. Kiếp trước y thiếu nợ tên này phải không?

Nhất định là như vậy rồi!!!

Hứa Khiêm càng nghĩ càng thấy phiền, đúng lúc đồ ăn được đem lên, y liền đem sự chú ý dời đến trên đồ ăn, không thèm liếc nhìn Nghiêm Mạc thêm cái nào nữa.