Định Kiến

Chương 76



Editor: Tịnh

Hứa Khiêm nằm trên giường bệnh, hồi tưởng lại tất tần tật mọi việc trong nửa năm này, cuối cùng vò đoạn tình cảm thất bại này thành một cục, ném vào trong thùng rác.

Y có thể cho, không hề do dự mà dâng lên, nên bây giờ rơi vào kết cục như vậy Hứa Khiêm cũng không một câu oán hận. Ngược lại có vài phần ung dung. Tuy là trong lòng trống rỗng, không biết đau đớn là gì.

Nghĩ như vậy, y kéo chăn lên trùm đầu, ngủ một lát.

Đến khi tỉnh lại, Giang Thành Vọng đến thăm nói cho Hứa Khiêm, kẻ tông y ấy vậy mà lại là Bành Nghị.

Từ sau khi nợ nần chồng chất, tâm trạng Bành Nghị vô cùng không ổn định. Bị người của Hứa Khiêm dồn, cộng thêm đêm đó Bành Nghị uống rượu quá nhiều ở ven đường trông thấy xe Hứa Khiêm nên không thèm suy nghĩ mà đạp ga xông tới.

Kết quả gã lái xe khi say, lên xe lúc không có cài dây an toàn, đầu đập vào kính chắn gió trở thành người sống đời sống thực vật, lúc này vẫn còn đang cấp cứu.

Hứa Khiêm nghe xong cười lạnh: "Đáng đời."

Giang Thành Vọng thấy sắc mặt y tốt hơn hôm qua nhiều, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người bắt đầu trò chuyện chính sự. Chẳng mấy chốc hết cả buổi sáng, Hứa Khiêm đuổi Giang Thành Vọng ra ngoài ăn trưa, mình thì chật vật ngồi dậy, muốn đi nhà vệ sinh. Nhìn cái chân đang bó thạch cao của mình, Hứa Khiêm bực bội không có chỗ phát tiết, trong lòng lại chửi Bành Nghị thêm lần nữa, nhảy cà thọt khó khăn đi đến toilet.

Kỳ thực không phải y không thể nhờ y tá được. Chỉ là mình một quý ông, một quý ông lại để cho con gái nhà người ta hầu hạ thì không tốt lắm. Với lại đây là chuyện riêng tư... Rất quái dị.

Vì vậy sau khi giải quyết nỗi buồn xong, lúc Hứa Khiêm vịn tường cà thọt thận trọng trở về, cửa phòng bệnh đột nhiên mở.

Một chàng trai cao ráo đứng ở ngoài cửa. Bề ngoài cậu ta khá non nớt, thoạt nhìn giống như học sinh chưa đến hai mươi. Mái tóc xoăn mềm mại vểnh lên tứ lung tung, đằng sau ót ghim một bím tóc nhỏ, ăn mặc đơn giản nhưng lại vẫn đẹp trai sáng láng. Lúc cậu chàng trông thấy bộ dạng Hứa Khiêm chẳng thèm nể mặt mũi bật cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Hứa Khiêm cũng biết cái tư thế này có chút mất mặt, căm tức nói: "Cười cục cớt! Ai cho cậu vào?"

Đối phương lắc đầu, tiến lên trước qua đây muốn đỡ y, bị Hứa Khiêm hất một cái gạt ra. "Không đúng, cậu là ai?"

"Hứa ca, anh quên em rồi hả?" Cậu chàng tủi thân trong chớp mắt. "Em là Kỷ Văn Hàn."

Kỷ Văn Hàn?

Hứa Khiêm sửng sốt chốc lát, một lúc lâu mới nhớ, cậu trai này là thằng nhóc năm đó mình giúp đỡ đưa ra nước ngoài, Kỷ Văn Hàn... Lúc đó cậu vừa gầy vừa lùn, còn không cao bằng y, sao mà mới mấy năm không thấy đã cao vọt như vậy rồi? Ít nhất cũng mét tám lăm, hai người đứng bên cạnh nhau dĩ nhiên là y lùn hơn một khúc.

Hãy còn đang ngẩn ngơ, Kỷ Văn Hàn đã dìu người về trên giường, "Trước khi về nước bởi vì không có số điện thoại của anh nên em nói với anh Giang rồi. Hôm qua mới xuống máy bay, ngày hôm nay lại nghe anh xảy ra tai nạn xe cộ nên tới thăm."

Cậu đắp chăn cho Hứa Khiêm, đặt mông ngồi lên ghế bên cạnh, ánh mắt dịu dàng. "Anh Giang rất bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc anh... Hứa ca, là anh đã giúp đỡ lúc em khó khăn nhất, thay đổi cuộc sống của em, cho nên bây giờ đến lượt em chăm sóc anh."

Hứa Khiêm hé mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, y nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cậu. "Thôi đi, anh mà cần một thằng nhóc chăm sóc? Năm nay là năm hạn. Mẹ kiếp, gặp hai tên sát tinh. Đợi chân lành rồi anh sẽ lên núi bái Phật... " nói xong lời cuối cùng, y thở dài.

"Không phải em vừa mới vừa tốt nghiệp à? Lo lắng làm cái gì? "

"Em theo bạn bè lấy nhà làm phòng làm việc, quan hệ cùng tài chính đã có chỗ đứng rồi, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ em sẽ nói với anh." Hai tay Kỷ Văn Hàn mở ra đặt trên đầu gối, "Số tiền mấy năm nay anh giúp em em sẽ trả hết. Cho nên, anh cho em chút thời gian nữa."

Hứa Khiêm ngắm khuôn mặt tràn đầy thanh xuân của cậu, chút không thoải mái trong lòng thoáng tản đi, nói: "Em có thể được như ngày hôm nay chứng tỏ ánh mắt anh lúc đó rất... " y muốn nói rất tốt, nhưng trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Nghiêm Mạc. Như là bị cái gì đâm một cái, thoáng chốc không có thanh âm.

Kỷ Văn Hàn cười híp mắt nhìn y. Cậu cười lên rất đáng yêu, hai cái răng khểnh lóe lên mang theo sức sống của tuổi trẻ.

"Hứa ca, anh đói không? Em gọt hoa quả cho anh nha."

Hứa Khiêm ừ một tiếng, chỉ chỉ giỏ trái cây trong góc.

Kỷ Văn Hàn lanh lẹ xé bọc đóng gói, từ trong túi mang theo lấy ra một con dao, bắt đầu gọt vỏ.

Tay cậu rất đẹp mắt, đốt ngón tay cái có vết chai, vừa nhìn là biết thường xuyên vẽ.

Hứa Khiêm ngắm ngón tay linh hoạt bay lượn, rất nhanh đã gọt xong một quả táo. Kỷ Văn Hàn giống như khoe khoang dơ lên dải vỏ táo không bị đứt tí nào trong tay lên, "Thế nào?"

Hứa Khiêm bị tính trẻ con của cậu chọc cười, "Ừm, lợi hại."

Y bảo Kỷ Văn Hàn cắt đôi quả táo, mỗi người một nửa cắn, lại ngồi hàn huyên trên trời dưới đất, mãi đến khi Hứa Khiêm mệt mỏi, Kỷ Văn Hàn thấy y ngủ rồi mới rời khỏi.

Liên tiếp vài ngày, đều là do Kỷ Văn Hàn đến săn sóc cho Hứa Khiêm. Thằng nhóc này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, ở nước ngoài ngây người mấy năm vậy mà việc gì cũng nhanh gọn. Hứa Khiêm sai sử rất thuận tay, có xúc động muốn hốt đối phương vào công ty. Nhưng ngẫm lại, con nhà người ta học ở nước ngoài mấy năm, lại còn nhỏ, chuyên ngành không đúng, quá lãng phí.

Lâm Ngữ Khê cũng tới một lần, vừa thấy y mắt liền đỏ dọa Hứa Khiêm phát khiếp. Y sợ nhất là người khóc. Thấy người khóc là không biết làm gì, chỉ đành nhỏ giọng dỗ.

Lâm Ngữ Khê tâm tư mẫn cảm, vừa nghe thấy xảy ra chuyện sau buổi tiệc sinh nhật Văn Bân, tức giận túm chăn. Hứa Khiêm vỗ vỗ tay của cô, trêu đùa: "Xinh xắn đáng yêu thế này, không sợ xấu à?"

"Anh mang Mễ Tô về đi! Nếu như sợ không nuôi được thì đưa cho em, em chăm cho!" Lâm Ngữ Khế nện một cái xuống giường, "Trái lại sau này anh đừng gặp anh ta nữa. Tốt nhất là đừng dính dáng gì đến nhau."

Hứa Khiêm đương nhiên biết "anh ta" trong miệng cô là chỉ ai, thoải mái cười cười, nói được.

Còn có gì dính dáng nữa đâu? Nên ngừng đã cắt sạch sẽ, y không có hứng thú lấy thất bại dằn vặt bản thân... Tuy tổn thương trong lòng không lành nhanh như vậy, nhưng chỉ cần một thời gian thôi là sẽ hết.

Huống chi là chút thất bại này còn kém xa so với mấy lần trước.