Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 12



Lời nói đến bên miệng Quý Minh Tiêu ngạnh sinh mà nuốt xuống, Lận Trọng Trình cảnh cáo qua, hắn không được nhiều lời, hắn nói: “Con, trên người con bị dính bẩn nên vừa mới lên lầu tắm rửa một thoáng, mẹ,” hắn thân mật mà chui vào lòng Tưởng Tuyết Nhu: “Ngài đừng trách con, lúc ấy tắt đèn, lòng con sợ hãi, nên là…"

Tưởng Tuyết Nhu xoa xoa đầu Quý Minh Tiêu: “Đứa nhỏ ngốc, ta trách con làm gì? Trong chốc lát chúng ta sẽ về nhà.”

Quý Minh Tiêu gật đầu, thấy Quý Sơn Nam nhìn mình, hắn cúi đầu không dám đối diện với ông.

Quý Sơn Nam ho khan một tiếng: “Minh Tiêu, con lại đây.”

Tưởng Tuyết Nhu khó hiểu, Quý Minh Tiêu do dự thân không nhúc nhích, Quý Sơn Nam nói lại lần nữa: “Khiến con lại đây con liền tới đây ngay.”

“Mẹ?” Quý Minh Tiêu thử tính cầu cứu Tưởng Tuyết Nhu một phen, lại thấy Tưởng Tuyết Nhu hướng hắn đưa mắt ra hiệu, hết cách đành phải hướng Quý Sơn Nam đi đến, Quý Sơn Nam trên dưới đánh giá hắn, ngó trái ngó phải, còn thỉnh thoảng dùng tay vỗ một chút, sau đó nói: “Không có việc gì, con ở cùng mẹ đi.”

Tất cả mọi người thực khó hiểu.

Trên đường trở về, Quý Sơn Nam cùng con trai lớn một chiếc xe, Quý Minh Duẫn hỏi: “Cha, hôm nay ngài đối với Minh Tiêu như vậy, là phát hiện cái gì?”

Quý Sơn Nam thở dài một tiếng: “Ta suy nghĩ một sự kiện, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Quý Minh Tiêu, lúc trước cũng nói khỏe không có vấn đề gì lớn, như thế nào liền hôm nay không giống vậy, xuất hiện việc này, làm ta suy nghĩ có phải do việc Quý Minh Tiêu lần đó không.”

Quý Minh Duẫn nghe ra ý tứ bên trong, lúc trước đón Quý Minh Tiêu về là có ý tứ gì, cả nhà trong lòng biết rõ, nếu là không có tầng này ý tứ, Quý Minh Tiêu tùy thời sẽ bị bỏ đi.

Nuôi thú cưng mấy năm nay cũng có cảm tình, huống chi vẫn là một con người, Quý Minh Duẫn mang ngữ khí thương lượng nói: “Cha, nếu không thì chúng ta tìm một cái đại sư lại đây nhìn xem, có thể là Minh Tiêu đã mang đủ khí vận cho chúng ta và không thể lại gia tăng rồi, cho nên…”

“Không biết,” Quý Sơn Nam cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết, “Để nói sau.”

Quý Minh Tiêu đêm nay ngủ không yên giấc, trong mộng tất cả đều là thân ảnh của Tư Hiểu Tuệ, cái người sinh ra hắn lại ném hắn ở chỗ này nuôi dưỡng, không thể hận không thể yêu.



Quý Ngôn cùng Hoắc Kiến Đông ngồi ở một tiệm cà phê và sửa sang lại tư liệu, Hoắc Kiến Đông đem tư liệu hợp tác sản phẩm đã chuẩn bị chia cho Quý Ngôn rồi nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể trước từ sản phẩm nhỏ đi lên,” hắn có chút do dự, “Cậu xác định phải đi con đường này sao, cậu không thấy gần đây ngôi sao mạng bị "lật xe" bởi vì vấn đề sản phẩm hơi nhiều sao.”

“Ừm,” Quý Ngôn tiếp nhận văn kiện nói: “Làm ngôi sao mạng có chút nguy hiểm, nhưng trước mắt tôi còn không có nên trò trống gì, không có công ty nguyện ý tuyển nhận tôi, cho nên trước tiên vẫn là phát triển fans, bị càng nhiều người nhìn thấy sẽ tốt hơn một chút.”

Hoắc Kiến Đông giống như không quen Quý Ngôn, sau khi nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, Quý Ngôn thấy được hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi như thế nào cảm giác không còn giống lúc trước, hay là do tôi lúc trước không hiểu rõ cậu?”

Quý Ngôn trả lời: “Có thể là về sau.” Hắn đang nói di động vang lên, vừa thấy là Lận Trọng Trình, hắn đứng dậy đối với Hoắc Kiến Đông nói: “Tôi đi trước nhận điện thoại,” sau đó quay lại nói: “Có phương tiện không, nếu là có hãy dùng thân phận của cậu làm giấy tờ giúp tôi, trễ chút tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”

Hoắc Kiến Đông gật đầu, Quý Ngôn rời khỏi đi vào toilet, đóng cửa lại sau khi điều hòa hô hấp nhận điện thoại: “Quý ông?”

Bên kia điện thoại: “Vẫn còn học?”

“Ừm,” Quý Ngôn nói, “Đêm nay giảng viên giữ chúng ta mấy người tăng thêm giờ để hoàn thành một cái hạng mục, có thể sẽ về trễ một chút.” Nói xong mang ngữ khí thương lượng, nói: “Nếu không, ngài ngủ trước đi? Hoặc là quá muộn thì buổi tối tôi ngủ ở ký túc xá.”

Lận Trọng Trình không hé răng, thật lâu sau nói: “Lát nữa tôi sẽ đến trường học đón em, khi nầy kết thúc nói tôi trước một tiếng.”

Quý Ngôn ‘a’ một tiếng: “Quý ông, cái đó không tốt lắm đâu, ngài trước đó không phải nói quan hệ của chúng ta tốt nhất không bị người khác phát hiện sao, ngài nếu tới đón tôi không phải sẽ bại lộ.”

Cậu không nghĩ sẽ để Lận Trọng Trình tới, nhưng lại không thể nói quá quyết tuyệt, Lận Trọng Trình ở bên kia nói: "Trường học của em không phải có bốn cái cổng sao? Còn có một cái cửa nhỏ chỉ dành cho người đi đường thông qua, tôi ở trước cửa nhỏ chờ em, em cứ an tâm làm hạng mục.”

Quý Ngôn gác điện thoại đi ra toilet, lấy lên ba lô đối với Hoắc Kiến Đông nói: “Tôi đi về trước.”

Hoắc Kiến Đông đuổi kịp cậu vội nói: “Sao đi gấp vậy, là có chuyện gì sao?”

Quý Ngôn nói: “Việc trong nhà,” giải đáp xong, “cậu ở lại chơi một lát, cách vách có cái tiệm net, đêm nay tôi trả cho cậu.”

Hoắc Kiến Đông trước mắt sáng ngời, vỗ vỗ bả vai cậu: “Anh em tốt nha, tôi đây liền không khách khí.” Sau đó nói: “Yên tâm, còn giấy tờ sáng sớm mai tôi liền đi làm cho cậu.”

Quý Ngôn đi đến cửa nhỏ, quả nhiên thấy một chiếc xe đen ngừng ở kia, gần 12 giờ tối quanh đây không có ai Quý Ngôn từ từ mở cửa xe.

Lận Trọng Trình gặp cậu ngồi ở hàng ghế phía sau hỏi: “Tại sao không ngồi phía trước?”

Quý Ngôn ậm ừ mà nói: “Phía trước là… Là vị trí bạn gái hoặc bạn trai của ngài ngồi nha, tôi… Tôi vẫn là ngồi ghế sau là tốt rồi.”

Lận Trọng Trình chưa nuôi người khác bao giờ, chưa từng nhìn thấy nhưng đã nghe qua, người xung quanh nhiều ít sẽ bắt bẻ tình nhân của mình không tuân thủ quy củ này.

Hắn vẫn là rất vừa lòng Quý Ngôn ở điểm này, rất rõ ràng địa vị của bản thân, Lận Trọng Trình không miễn cưỡng cũng liền tùy ý cậu.

Sau khi xuống xe, Quý Ngôn đi ở phía sau Lận Trọng Trình, rời thang máy đến trước cửa hai người vẫn một trước một sau vào phòng. Mới vừa đi vào, Lận Trọng Trình đã lôi kéo Quý Ngôn ôm cậu đến trên giường.

Quý Ngôn đôi mắt lại liếc về phía ngoài cửa sổ nói: “Quý ngài, bức màn, bức màn còn chưa có kéo.”

Nhà cao tầng, phía cửa không có bất luận cái vật thể gì có thể che đậy. Tất nhiên là không ai có thể thấy được nhưng nói như vậy sẽ làm Lận Trọng Trình cảm thấy cậu đang thẹn thùng, đứa trẻ ngây thơ.

Quả nhiên, Lận Trọng Trình cười nói: “Sợ sao?”

“Ừm,” Quý Ngôn nhấp miệng, “Tôi… Tôi còn không có như vậy cùng người khác bao giờ, ngài là người đầu tiên.”

Lận Trọng Trình cười cười nói: “Đừng sợ.” Theo mắt cá chân cậu từ vị trí cành hoa hồng một đường hướng về phía trước, nâng lên cẳng chân của Quý Ngôn đặt trên bả vai.

Quý Ngôn có chút kinh ngạc: “Quý ngài?”

Lận Trọng Trình dỗ dành nói: “Sẽ có chút đau, thêm một lát nữa sẽ tốt hơn chút.”