Quý Ngôn trả lời cho có lệ, phụ hoạ theo hắn: “Ừ, đúng là không được rồi.”
Chu Minh chỉ lo nói chuyện của bản thân: “Bất quá cũng không có việc gì, cũng không gây trở ngại cho hai người chúng ta nhận thức nhau, về sau vẫn có thể thường xuyên liên hệ, nghe nói trước kia cậu vẫn luôn sống ở nơi khác phải không?”
“Hả,” Quý Ngôn nói, “Chu Minh, thật là vất vả cho cậu. Trường hợp này rồi mà còn chạy tới làm quen với tôi.”
Chu Minh sửng sốt, không phải nói cậu chủ được đón về là Quý Ngôn này tính cách yếu đuối sao, như thế nào lại nói chuyện như vậy? Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, bị Lận Trọng Trình giành trước.
“Minh, người Chu gia đang tìm em.”
Chu Minh vừa nghe được thanh âm của Lận Trọng Trình, hắn lập tức xoay người, giữ chặt tay Lận Trọng Trình nói: “Trọng Trình, bận việc xong rồi sao?”
“Còn chưa xong,” Lận Trọng Trình trả lời, ánh mắt lại dừng ở trên người Quý Ngôn, “Em đi trước qua bên chỗ Chu gia, tôi một lát liền tới.”
Chu Minh còn muốn nói gì nữa, sau khi bị Lận Trọng Trình nhìn thoáng qua liền thành thật, xám xịt mà rời đi.
Quý Ngôn thấy Lận Trọng Trình đi lên vài bước, tự nhiên mà lui về phía sau: “Quý ông, ngài đứng ở chỗ đó liền tốt rồi, không cần lại qua đây.”
“Chu Minh có phải nói với em về chuyện của tôi và hắn đúng không?” Lận Trọng Trình hỏi ngay trọng điểm.
“Đúng vậy,” Quý Ngôn gật đầu, “Tôi biết rõ bản thân là thân phận gì, tôi cũng không nói gì nhiều, xin ngài yên tâm.”
Lận Trọng Trình muốn nói lại thôi, phía sau có người Lận gia gọi hắn qua, hắn xoay người lưu lại một câu: “Buổi tối gặp tại khách sạn.”
Quý Ngôn nhìn hắn rời đi, suy tư đoạn quan hệ này cũng nên đến thời điểm kết thúc, bởi vì không cần thiết nữa. Nhưng xem phản ứng của Lận Trọng Trình tựa hồ không chuẩn bị kết thúc như vậy. Chẳng lẽ muốn cậu làm tiểu tam, tình nhân bên ngoài? Quý Ngôn nhún vai, cậu không thể làm được.
Trước khi rời đi Lận gia, Quý Ngôn bị Lâm Tuệ Di giữ lại, đơn độc trong một cái căn phòng nhỏ nói chuyện cùng bà.
Lâm Tuệ Di mắt rưng rưng, sau khi lấy tay lau đi, nói: “Xin lỗi nha, vì đã lấy phương thức này tìm đến cậu.”
Quý Ngôn lắc đầu: “Không có việc gì, cô có chuyện gì sao?”
Lâm Tuệ Di do dự: “Vốn dĩ hai nhà chúng ta nên trở thành thông gia, Bá Sơn đi ngã rẽ, thực xin lỗi làm chậm trễ chuyện của cậu. Tôi tại đây biểu đạt lòng xin lỗi, cậu không cần để ở trong lòng. Chuyện hôn ước này từ bỏ như vậy đi, tôi sẽ nói lại với chồng tôi.” Bà ta vừa nói chuyện vừa đưa lên bàn một cái thẻ ngân hàng.
Quý Ngôn khó hiểu: “Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Tuệ Di nói: “Rất cảm ơn cậu vì lúc đã bao dung cho Bá Sơn như vậy, đây là một chút tâm ý của tôi. Còn có về sau nếu ai làm khó dễ cho cậu, Lận gia cũng nhất định sẽ đứng về phía cậu, chính là…”
Câu nói kế tiếp Lâm Tuệ Di nói có chút mơ hồ khó hiểu: “Bá Sơn lưu lại di ngôn, nói là hy vọng cậu có thể mỗi năm tiết thanh minh lại đây tảo mộ cho hắn, không biết cậu có thể đáp ứng hay không?”
Lận Bá Sơn nghĩ gì trong bụng nha, Quý Ngôn khó hiểu. Nhưng nhận được thẻ ngân hàng Lâm Tuệ Di truyền đến thì chấp nhận cam chịu, quét cái mộ thôi mà, còn có thể bán cái mặt mũi cho Lận gia.
Lâm Tuệ Di gật đầu nói: "Đứa trẻ ngoan.”
Quý Ngôn vừa mới chuẩn bị lái xe rời khỏi Lận gia, thì thấy Chu Minh vẫy tay về phía này, Quý Ngôn ấn xuống cửa sổ xe, hỏi: “Có việc gì sao?”
Chu Minh nhìn xe nói: “Có thể thuận tiện đi nhờ xe không?”
Sau khi lên xe, Chu Minh nhìn quét nội thức bên trong xe, chờ hoàn toàn ra đường chính mới nói: “Chiếc xe này là của Trọng Trình đúng không?”
Quý Ngôn không phủ nhận: “Có việc gì?”
Chu Minh khó hiểu: “Là Trọng Trình cho cậu mượn chạy mấy ngày sao?”
Quý Ngôn không trả lời mà hỏi lại: “Cậu làm sao xác định được chiếc xe này là của Lận Trọng Trình?” Cậu không tin Lận Trọng Trình sẽ cao điệu như vậy, đem xe riêng của bản thân cho hắn. Hơn nữa khi xe đưa tới vẫn là mới.
Chu Minh chỉ chỉ lọ tinh dầu thơm vẫn luôn trên xe: “Mùi hương này chỉ có trên xe của Trọng Trình mới có, hương liệu là dì Tuệ Di chính tay lựa chọn đặt làm riêng, trước mắt trên thị trường còn không có.”
“Cho nên hai người các cậu là cái quan hệ gì, Trọng Trình vì cái gì sẽ đưa xe cho cậu.”
“Quan hệ bạn bè,” Quý Ngôn nửa che nửa lộ, “Cụ thể đến một bước nào thì cậu có thể giáp mặt hỏi Lận Trọng Trình một chút. Tôi tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt cậu.” Dứt lời lại hỏi: “Hai người các cậu hiện tại đi đến một bước nào rồi, có lên giường qua chưa?”
Chu Minh sửng sốt, không nghĩ tới Quý Ngôn hỏi lộ liễu đến như vậy, hắn lắc đầu: “Trọng Trình có thói ở sạch, sẽ không tùy tiện loạn chạm vào người khác, phỏng chừng chỉ có khi nào tôi hoàn toàn bước vào Lận gia chúng tôi mới có thể làm như vậy.”
Quý Ngôn ở trong lòng cười cười, thật là đã lừa gạt một cái là thêm một cái, hắn nói: “Nhưng theo ta được biết là Lận Trọng Trình hình như có một bạn giường, hơn nữa quan hệ bọ họ cũng không tệ lắm, cậu chẳng lẽ không ngại chuyện này sao?”
Chu Minh nghe đến thì kinh ngạc, ngước mắt nhìn Quý Ngôn đang lái xe, không xác định mà nói: “Anh đang châm ngòi mối quan hệ giữa tôi cùng Trọng Trình?”
Quý Ngôn đáp lại: "Hai người yêu nhau thì chưa chắc, chỉ là đơn phương yêu say đắm thì mới đúng. Còn có thể có quan hệ gì đáng nói mà châm ngòi, nói trắng ra là chỉ có hôn ước mà thôi. Nếu là không biết còn tưởng rằng là Lận Trọng Trình chuyện đó không được.”
Chu Minh mặt đỏ lên nói: “Ai nói không được.”
Quý Ngôn cười mỉm không nói, tiếp tục đề tài lúc trước: “Dù sao thì do hắn có tình nhân, cho nên mới không chạm vào cậu. Cậu thử đi hỏi hắn một chút, đương nhiên cũng đừng hỏi quá rõ ràng,” xem thời gian, bày mưu tính kế, “Hiện tại bất quá 10 giờ sáng, buổi tối hôm nay sợ là không được, Lận Trọng Trình còn muốn để tang, cậu chờ ngày mai lại hẹn hắn ra ăn cơm rồi hỏi một chút thử, bóng nói gió mà hỏi.”
“Cái này,” Chu Minh có chút thấp thỏm, “Tôi không biết hỏi như thế nào mới thích hợp, nếu không vẫn là thôi đi, hắn rất bận, hơn nữa đều không để ý đến ai, mặc dù là tôi thì cũng vô dụng.”
Quý Ngôn không nói nữa, tín niệm chính là đơn giản như vậy, một khi khơi mào ra lại nói nhiều cũng không rõ được, thấy được mới vỡ lẽ. Sau khi cậu đưa Chu Minh đến chỗ, quay cửa kính xe xuống phất tay với hắn, Chu Minh chần chờ, móc di động ra: “Nếu không hai người chúng ta thêm số nhau, về sau có chuyện gì có thể liên hệ.”
“Được nha,” Quý Ngôn nói.
Lúc chạng vạng, Quý Ngôn không về khách sạn, đợi ở ký túc xá. Đợi đến thời gian cùng Lận Trọng Trình hẹn hò liền gọi điện thoại cho Lận Trọng Trình.
“Ngài, đêm nay tôi phỏng chừng không qua được, hôm nay trường học có khóa muộn, tôi phải đi học trước đã.”
Lận Trọng Trình ở bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, phòng thư ký có tra qua học biểu của Quý Ngôn, thời gian nào thích hợp nhất hắn đều rõ ràng, sẽ không làm cho người ta khó khăn. Đêm nay, Quý Ngôn rõ ràng không có tiết khóa nào, mà bản thân hắn do hôm nay bận rộn việc tang lễ của Lận Bá Sơn, muốn tìm địa phương để phát tiết. Bất hạnh lại không được như ý.