Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 3



Khách sạn đang đúng mùa thịnh vượng, khan hiếm nhân viên, hơn nữa Quý Ngôn dựa vào kỹ thuật diễn xuất, trò chuyện với vài vị giám khảo phỏng vấn đến nổi mặt mày hớn hở, thực thuận lợi mà thông qua.

Thay đồng phục hắn bắt đầu cùng tiền bối có kinh nghiệm học tập như thế nào tiếp đãi khách hàng, đúng lúc vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, Quý Ngôn không thèm quản. Xong việc rồi mắt mới nhìn di động, thấy để tên là: Cố Thần Sương.

Gọi lại, đầu dây bên kia thực ồn, Cố Thần Sương đổi nơi yên tĩnh rồi nói: “Quý Ngôn, cậu như thế nào không nhấc máy điện thoại của tôi, cậu ở đâu rồi, tôi nghe nói cậu bỏ nhà đi, muốn tôi đến đón cậu không.”

“Đúng vậy.” Quý Ngôn còn không rõ lắm Cố Thần Sương là ai, tạm ứng phó nói: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên nghĩ đến đón tôi.”

“Cậu nói lời vô nghĩa, nhìn anh em tốt trốn nhà bỏ đi, tôi còn có thể ngồi xem cậu lưu lạc đầu đường xó chợ sao, cậu báo nhanh cho tôi cái địa chỉ.” Cố Thần Sương nói, “Còn có, cậu đừng thả lỏng việc học của bản thân, lập tức liền phải thi giữa kỳ, cậu ngàn vạn lần đừng quên nha.”

Bắt được tin tức có ích, Quý Ngôn vẫn là một sinh viên năm nhất, Cố Thần Sương là bạn đại học cùng phòng, là thế hệ thứ hai giới siêu giàu, khi biết được việc trong nhà Quý Ngôn, rất nguyện ý trợ giúp Quý Ngôn thoát khỏi gia đình.

Nhưng Quý Ngôn vẫn luôn kháng cự, nói mình thật vất vả mới về bên người nhà nên phải quý trọng.

Trong truyện đại đa số lấy góc nhìn của Quý Minh Tiêu miêu tả, Cố Thần Sương là loại người gì, còn khó mà nói.

Quý Ngôn bên này cẩn thận: “Tôi ở khách sạn đi làm, nên trả lời điện thoại của cậu trễ chút.”

Khi Cố Thần Sương tới khách sạn thì quý ngôn đang bàn giao sau một ngày làm việc, mặc đồng phục ngồi ở sau quầy, Cố Thần Sương liếc mắt một cái liền thấy Quý Ngôn, hô: “Này, tôi ở đây.”

Tìm địa phương yên tĩnh ngồi xuống, Quý Ngôn gỡ xuống mũ đồng phục nói: “Tôi trong khoảng thời gian này khả năng cao đều sẽ không về nhà, tạm thời ở bên này đi làm.”

Cố Thần Sương không hiểu: “Cậu sao lại đi làm tại đây, đi công ty nhà tôi đi, tôi cùng làm với cậu, cha tôi chắc sẽ cao hứng muốn chết.”

Quý Ngôn nhìn Cố Thần Sương: “Không được, vẫn là bên này tốt hơn, đi nhà cậu bên kia sẽ mang đi phiền toái cho cha cậu, trước mắt tôi cùng trong nhà nháo có chút lớn.”

Cố Thần Sương xua tay: “Tôi sớm nói qua, những người đó chưa bao giờ đối đãi với cậu như người nhà, có ai để cậu chủ thật đi rửa chân cho cậu chủ giả sao. Còn mang theo bên người, hắn cũng xứng?”

Quý Ngôn cười, khó được trong truyện có người hiểu rõ.

Cố Thần Sương thử hỏi: “Vậy cậu có suy xét ở tại đâu không, nhà tôi ở gần đây vẫn còn phòng trống, nếu không chúng ta đêm nay ở tạm trước?”



Hai người đi vào nơi ở của Cố Thần Sương, mới vừa mở cửa, Cố Thần Sương ném xuống hai đôi dép lê, vừa cười vừa cởi áo khoác trên người nói: “Tùy tiện ngồi đi, uống nước suối?.”

Quá mức nhiệt tình nha, khi thời điểm Quý Ngôn nhận ly nước theo bản năng trước khi Cố Thần Sương trở lại, đem ly của hai người hoán đổi đi.

Cố Thần Sương ngồi ở trên sô pha bắt đầu gọt trái cây, gọt xong quả táo đưa qua rồi nói: “Việc lần trước tôi để cậu suy xét, cậu suy xét thế nào?”

“Tạm thời còn không có quyết định.” Quý ngôn lập lờ nói.

“Cậu quyết định sớm một chút, đối với chúng ta đều tốt, cậu cũng biết, tôi gần nhất lửa xém lông mày là về tiền nha, cậu nói cậu lớn thành cái dạng này, rất dễ để người khác nghĩ nhiều đúng không, cậu coi như giúp tôi một tay, đi làm tại quán bar kia, tôi giúp cậu chào khách, thế nào?”

Quý Ngôn nhìn thẳng Cố Thần Sương, thấy hắn cố tình tiếp cận, cậu liền đứng dậy mặc lại áo khoác nói: “Tôi đi trước một bước.”

Cố Thần Sương thấy không được, lôi kéo cậu lại nói: “Đi gấp như vậy làm gì, lần trước thiếu tiền của tôi còn không có trả, nếu không cậu ngủ với tôi một đêm đổi số tiền lần đó, sau đó lại đi quán bar…”

Nói còn chưa dứt lời, chân đã bị Quý Ngôn hung hăng mà dẫm xuống, hắn đau đớn kêu to: “Tao xx mẹ mày, Quý Ngôn, mày đừng thấy nể mặt lại không cần, thời điểm mày thiếu tiền chỉ có tao là cho mày mượn, hiện tại tao không có tiền, mày liền phải giúp tao không phải sao, lớn lên giống trai bao, bán cho ai mà không phải là bán.”

Quý Ngôn nghe tiếng thì dừng bước, xoay người cong lưng hất Cố Thần Sương về phía sô pha, Cố Thần Sương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe phanh một tiếng, chính mình đã nằm trên sô pha, Quý Ngôn bóp cổ hắn.

“Mày muốn làm gì?” Cố Thần Sương hoảng loạn hỏi. Thầm nghĩ tại sao thuốc không có tác dụng, còn có sức lực của Quý Ngôn mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.

Quý Ngôn cười nói: “Cậu nói đúng, bán cho ai mà không phải bán, nhưng là tôi phải bán cái giá tốt, giá của tôi cậu trả không nổi.” Nói xong thu tay lại rời đi.



Quý Ngôn trở lại khách sạn sửa sang lại hành lý, khách sạn có ký túc xá dành cho nhân viên, bốn người một phòng, khi hắn lấy quần áo đi tắm lại lấy ra một quyển sổ nhật ký. Nhặt lên mở ra xem.

….Hôm nay tôi bị đón về nhà, khi ăn cơm, tôi múc chén canh cho mẹ quá đầy, thiếu chút nữa tràn ra ngoài, cha thấy vậy nói tôi không quy củ, liền múc cơm đều không biết, anh trai trêu chọc nói tôi là đồ quê mùa, làm sao biết quy củ trên bàn cơm là gì.

Quý Minh Tiêu ngồi ở đối diện, khi nhìn tôi rất khổ sở, nói với cha mẹ không cần khi dễ anh ấy.

Cha mẹ nghe thấy cái này vội vàng đi dỗ dành Quý Minh Tiêu, tôi ngồi ở chỗ kia giống như một người dưng.

….Hôm nay cha lại đánh tôi, nói tôi rửa chân cho Quý Minh Tiêu mà cũng không biết, làm phỏng chân của em, sự thật thì tôi dùng chính là nước ấm, do Quý Minh Tiêu tự mình dùng nước nóng rửa chân mới bị phỏng.

Mẹ phạt tôi quỳ gối trong phòng khách, nói tôi làm hỏng chuyện tốt của bọn họ.

…Mẹ hôm nay dẫn tôi cùng Quý Minh Tiêu đi mua quần áo, nhân viên bán hàng vẫn luôn hướng mẹ đẩy mạnh tiêu thụ giúp Quý Minh Tiêu mặc quần áo, đối với tôi không có gì hứng thú, thời điểm đi về còn hỏi mẹ, đây là người hầu mới tới chuyên môn chiếu cố Quý Minh Tiêu sao.

Khả năng bởi vì tôi ăn mặc không thích hợp.



Nhật ký rải rác chút chuyện sinh hoạt của Quý Ngôn trong một năm này về Quý gia, tất cả mọi người đều không thích hắn.

Quý Ngôn khép lại nhật ký, đi bên cửa sổ hút điếu thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Quý Ngôn nhận được điện thoại của Quý Minh Duẫn: "Mày hiện tại ở đâu, Lận tổng tìm mày.”

Sợ là do Lận Bá Sơn một cuộc điện thoại đều lười gọi, Quý Ngôn lạnh lùng mà trả lời: “Đức Lũng khách sạn.”

Quý Minh Duẫn sửng sốt: “Mày đi đâu làm gì, mày nhanh chạy trở về, Lận tổng tìm mày.”

“Vậy kêu hắn tới khách sạn tìm tôi, số phòng lát nữa gửi cho anh sau.”

Cúp điện thoại, Quý Ngôn mặc vào đồng phục bắt đầu một ngày làm việc.

Lận Bá Sơn tới thực mau, ở lầu 31 tìm được phòng, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, Quý Ngôn ở bên cạnh ho khan một tiếng, đang đẩy xe chở chăn giường đi ngang qua, Lận Bá Sơn cười, trên dưới đánh giá hắn nói: “Bộ quần áo này rất thích hợp với cậu, sao nào, muốn chơi cosplay sao?”

Quý Ngôn nở nụ cười công nghiệp, làm bộ không quen biết: “Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?”

Lận Bá Sơn sửng sốt, nhìn kỹ lại, sau khi xác nhận là Quý Ngôn, bảo trì bộ dáng vốn có, tiến lên đem người đè vào góc tường, gợi lên khuôn mặt nhỏ của Quý Ngôn nói: “Em yêu à, chúng ta là có hôn ước trong người nha, hiện tại đối xử nhau thật tốt, tôi sẽ không bạc đãi Quý gia nhà em.”

Quý Ngôn không phản kháng, đón nhận nói: “Tôi muốn càng nhiều, Lận tổng có thể cho tôi sao?”

Lận Bá Sơn hứng thú: “Em nghĩ muốn cái gì nào?”

“Ngài lại đây,” quý ngôn híp mắt, nhỏ giọng nói: “Gần tôi một chút nữa, tôi liền nói cho ngài nghe.”

Gãi đúng chỗ ngứa.