Quý Ngôn lại hỏi: “Ngài Lận chỉ muốn yêu đương không muốn kết hôn, cho nên không muốn chịu trách nhiệm sao?" Chưa cho người ta cơ hội trả lời, “Tôi cảm thấy ngài thật ra cũng không cần đối với tôi như vậy, bởi vì tôi từ lúc bắt đầu đối với ngài Lận là có động cơ, không đơn thuần, hà tất ngài lại tiêu phí thời gian ở trên người tôi.”
Lận Trọng Trình nhìn nơi xa trả lời: “Quý Ngôn, có đôi khi em thật giống một đoàn sương mù, không tiến sát lại gần nhìn xem thật là không biết trong sương mù này có cái gì?” Tạm dừng lại nói: “Chúc Đinh đã nói cái gì với em?”
Quý Ngôn nhướng mày: “Chỉ nói ngài và Chu Minh sắp kết hôn, ngoài ra không nói gì nữa,” cậu khó có được hỏi nhiều chút, “Giống như Chu Minh, biết rõ đây là tràng hôn nhân vì lợi ích vậy mà còn cam tâm đi vào, ngài nói xem hắn thích ngài đến nhường nào.”
Lận Trọng Trình chợt nở nụ cười, hắn hiếm khi cười, sau đó nói: “Lận gia cùng Chu gia càng nhiều là quan hệ hợp tác làm ăn, muốn nói Chu Minh rất thích ta, chắc là suy nghĩ nhiều.”
“Thật là bi quan.” Quý Ngôn ngồi xổm xuống, bốc một nắm nước nếm thử, “Vẫn là nước bên kia ngon hơn, nước ở đây mặn.” Dứt lời đứng dậy nói với Lận Trọng Trình: “Tôi đi về trước, tản bộ đến đây là kết thúc, chúc ngài tân hôn vui sướng.”
“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình ở phía sau kêu lên, “Tôi ở trong lòng em xem ra chẳng là gì cả?”
Quý Ngôn không trả lời tiếp tục đi về phía trước, làm sao bây giờ? Hắn với tư cách là kẻ phản diện sẽ lật đổ tất cả các doanh nghiệp trong tương lai, tốt hơn hết là ít dính dáng đến anh ta. Mặc dù cậu càng ngày càng không rõ hướng đi của âm mưu này.
Trở về phòng, cậu dùng tài khoản phụ để kiểm tra độ nổi tiếng của mình trên Face, từ đầu chương trình đến nay, độ nổi tiếng của cậu không ngừng tăng lên, hiện tại Fanpage đã có 100.000 fans và số lượng người theo dõi liên tục tăng theo từng ngày.
Cậu gọi điện thoại cho Từ Hồng, nhưng bên Từ Hồng bên cũng không có tin tức gì, chỉ nói: “Có một nhà biên kịch đã liên hệ với tôi, nhưng tôi chưa từng nghe nói về nhà biên kịch này. Anh ta nói rằng chúng ta cần gặp nhau và thảo luận chi tiết, tôi coi như kẻ lừa đảo không để ý tới.”
Quý Ngôn nghe xong nói: “Đưa phương thức liên hệ của hắn cho tôi.”
Hai người đang nói chuyện điện thoại, Thường Hiểu Mạn ở dưới lầu nói: “Không tốt không tốt, chúng ta mất tiền.”
Mọi người nghe tiếng liền xuống lầu, Quý Ngôn là người cuối cùng một, nhưng không thấy thân ảnh của Lận Trọng Trình đâu cả.
Võ Nguyên Trầm hỏi: “Có ý gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ đó,” Khúc Xảo Xảo sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên sô pha nói, “Khi tôi đến bệnh viện để khám bệnh, tôi vô tình đụng phải một người, và sau khi tôi rời đi không lâu, tôi phát hiện ra rằng ví của mình đã bị mất cắp, lại chạy ra cửa tìm cũng không thấy người nữa.”
Võ Nguyên Trầm bất đắc dĩ: “Không phải nói nơi này dân phong thuần phác sao, như thế nào còn có ăn trộm nha.”
Thường Hiểu Mạn vẻ mặt đưa đám nói: “Khả năng thấy chúng ta là người bên ngoài nên dễ bắt nạt đi. Tiền của mọi người đều ở trong đó, hiện tại không có tiền, như thế nào vượt qua mấy ngày còn lại đây, chỉ sợ đến tiền đi thuyền cũng không có.”
Chúc Đinh tới trễ nửa tiếng, trở lại biệt thự liền nghe thấy cái tin dữ này vẻ mặt không có bất luận cái biểu tình gì.
Lận Trọng Trình vẫn luôn không trở về, Quý Ngôn ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.
[ thấy chưa, tôi nói rồi không thể đem tiền giao cho một người quản, nó không an toàn lắm ]
[ này sao xử lý bây giờ, trời xa đất lạ, nếu là tôi, tôi liền muốn tìm tổ chương xin giúp đỡ ]
[ Tổ chương trình đã rời đảo ngay từ ngày đầu tiên, và nói rằng họ sẽ đi thuyền đến đón sáu người sau khi chương trình kết thúc ]
[ Chuyện này... Điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành? ]
[ khả năng chương trình sẽ không có mùa sau, hoặc là đổi một đám khách mời mới, vốn là chương trình dành cho quần chúng, không cần thiết vì sáu người này thay đổi nguyên bản thể lệ. ]
Quý Ngôn rất rõ ràng các quy tắc nơi này, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, cuối cùng dựng lại ở trên người Chúc Đinh. Cô tất nhiên là hy vọng cái chương trình này kết thúc sớm một chút. Hoàn thành nhiệm vụ của mình trở về báo cáo kết quả công tác với Chu Minh.
Nhưng với cậu mà nói, được đến chương trình này không dễ, trước mắt độ nổi tiếng còn đang tiếp tục tăng, vì vậy nó không thể kết thúc ở đây.
Thường Hiểu Mạn thấy Quý Ngôn ngồi ở trên sô pha không nói một lời, còn nghĩ rằng cậu bị dọa đến choáng váng, vội nói: “Anh Ngôn, không có việc gì, chúng ta cùng lắm thì đi đường hàng không là được rồi.”
Quý Ngôn không trả lời, mang giày vào và nói: “Tôi ra ngoài một chuyến, cơm chiều các người cứ ăn không cần chờ tôi.”
Mọi người sững sờ dừng lại tại chỗ, không biết Quý Ngôn muốn đi làm gì.
Quý Ngôn trước tiên đi dạo một vòng trên phố, phát hiện khắp nơi đều có người điều khiển rắn, nhưng người chơi nhạc cụ không quá giỏi, nhưng đúng là người dân địa phương rất thích nhảy múa.
Thỉnh thoảng, những người phụ nữ và trẻ em đội hai cái ấm nước trên đầu và nắm tay nhau nhảy trên đường phố.
Quý Ngôn đi vào một cửa hàng nhạc cụ, mở cửa làm buôn bán là một người nước ngoài với bộ râu dài và rậm rạp, thấy Quý Ngôn bước vào anh ta dùng tiếng Anh hỏi cậu: “Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Không biết nơi này có thu học sinh hay không,” Quý Ngôn hai mắt sáng lên, đi tới một cây đàn ghi ta, hỏi: “Đây là đàn của ông sao?”
Người nọ Nhìn thấy nét mặt của Quý Ngôn, người đàn ông biết anh là người yêu âm nhạc, liền tháo đàn ra, gảy hai lần dây đàn, nói: “Quả thật là của tôi, nhưng đã lâu không chơi. vợ tôi rất thích nó. Nói thật lòng vợ tôi rất yêu nhạc cụ, nhưng khi cô ấy qua đời, tôi cũng không lại chơi chúng nữa.”
Quý Ngôn gật đầu hỏi: “Tôi có thể sờ nó một chút không?”
“Đương nhiên có thể.”
Quý Ngôn nhẹ gãy hai lần và khen ngợi: “Là một cây đàn ghi-ta tốt.”
Chủ tiệm với Quý Ngôn vừa gặp đã quen, lại gặp người biết chơi đàn ghi-ta càng là như thế, mời cậu ngồi xuống, lại rót rượu gạo cho cậu, nói: “Tôi sống ở đây ba năm rồi, tôi mở cửa hàng chỉ để cho vui, không cầu cái gì.”
Quý Ngôn sờ soạng đàn ghi-ta hai lần và đem cảnh ngộ của mình nói ra: “Chúng tôi hiện tại thiếu tiền để hoàn thành nhiệm vụ này, Nếu không phiền, ngài có thể cho tôi mượn cây đàn ghi-ta này được không.”
Chủ tiệm vừa nghe trầm tư nói: “Nếu như cậu thật sự có thể chơi hay, cũng là vận khí của nó.”
Quý Ngôn cùng chủ tiệm cùng bày một gian hàng trước cửa, bài trí rất đơn giản, Quý Ngôn ngồi ở trên ghế cao, điều chỉnh giọng điệu, ngẩng đầu nhìn chủ tiệm nói: "Có thể rồi."
Sau một thời gian, nhiều người dân địa phương đã bị thu hút đến.
[ tôi chỉ biết Quý Ngôn múa đẹp, không nghĩ tới đàn ghi-ta cũng giỏi như vậy ]
[ hắn thực sự không phải là sinh viên nghệ thuật sao, nhưng kỹ năng của anh ấy thực sự xuất sắc ]
[ đàn ghi-ta rất dễ học, lên mạng tìm kiếm video là có thể học được ]