Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 8



“Không, không có.” Quý Ngôn bất an mà sờ sờ mặt mình.

“Nói dối.”

Quý Ngôn cúi đầu: “Các bạn học hôm nay nói tôi là hồ ly tinh, dựa vào khuôn mặt mê hoặc mọi người.”

“Đó không phải là điều tốt tốt sao?” Lận Trọng Trình nhìn kỹ mặt Quý Ngôn, “Bản thân lớn lên xinh đẹp liền dễ dàng khiến người khác yêu mến.”

Quý Ngôn bĩu môi, nói chuyện mang theo khóc nức nở: “Nhưng tôi là con trai, tôi không thích bị người khác nói như vậy, tôi giống hồ ly tinh ở chỗ nào, tôi không có.”

Tâm tính con nít, bắt đầu cáu kỉnh, Lận Trọng Trình dỗ dành nói: “Nhưng tôi chính là thích gương mặt này của em, chẳng lẽ tôi sai rồi?”

“Ngài không giống họ mà,” Quý Ngôn kéo dài âm đuôi, “Chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi nghe thấy không vui cho lắm.”

Lận Trọng Trình không hỏi nữa, gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn cho người mang thuốc đến, sau đó bôi thuốc cho Quý Ngôn. Quý Ngôn đau đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, còn lưng chừng ở hốc mắt.

Vốn dĩ là một đôi mắt to, thêm tí nước, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất, Lận Trọng Trình tránh đi chỗ đau, nhẹ xoa mặt cậu: “Vẫn còn tức giận sao?”

Quý Ngôn lẩm bẩm một tiếng không tỏ ý kiến, nói: “Tại bởi vì cha của bạn học tôi là phó giáo sư khoa toán học liền có thể khi dễ tôi như vậy, lòng tôi rất khó chịu, vốn dĩ cho rằng ngài sẽ đứng về phía tôi, kết quả ngài lại chê cười tôi.”

Lận Trọng Trình cười nhìn cậu nói: “Vậy em muốn tôi làm như thế nào? Cắt chức vụ của cha hắn? Tôi nhưng không có bản lĩnh như vậy.”

“Ngài có,” Quý Ngôn thút thít hít cái mũi, “Ngài chính là không xem chuyện của tôi vào mắt, cảm thấy chỉ là tuổi trẻ nổi loạn thôi không ảnh hưởng toàn cục, tôi hiện tại chán ghét ngài.”

“Được được,” Lận Trọng Trình đỡ lấy eo cậu, kéo gần khoảng cách hai người, “Đêm nay trời đẹp, nói người khác làm cái gì? Nói chuyện của chúng ta thì hơn, nói xem, hôm nay có thể hầu hạ tôi không?”

“Sẽ không,” Quý Ngôn nhấp miệng, quay mặt đi, “Tôi hiện tại xấu như vậy, sẽ không hầu hạ ngài.”

“Phải không? Lận Trọng Trình theo cổ cậu sờ lên, “Thử xem đã.”

Quý Ngôn bị bắt ngậm lấy ngón tay, mới cử động một chút thì vết thương ngay khóe miệng lại đau, hắn phun ra ngón tay nói: “Chờ tôi khỏe chút lại làm.”

Lận Trọng Trình không ép buộc hỏi: "Nói với tôi việc hôm nay xảy ra như thế nào.”

Quý Ngôn nhặt chút trọng điểm rồi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sau lại nói: “Kỳ thật ngẫm lại cũng không phải chuyện lớn gì, nói ra rồi tôi tốt hơn rồi.”

“Đã biết,” Lận Trọng Trình không đánh giá, ôm người đi phòng vệ sinh, “Tôi sẽ xử lý tốt, em trước tắm rửa.”

Quý Ngôn lôi kéo người không bỏ: “Bộ không thể giúp tôi tẩy rửa sao? Tôi hôm nay bị đánh, tay còn đau quá.”

“Còn biết đau.”

Lận Trọng Trình ngoài miệng thì nói, lại bắt đầu mở nước cho cậu, thử độ ấm rồi kéo người tiến bồn tắm, bỏ vào một cái bông tắm, chuẩn bị tắm kỳ cho cậu.

Cách hơi nước xem thân thể Quý Ngôn thấy được vẻ đẹp mông lung, làn da trắng nõn, vết thương lần trước bị túm kéo còn đó, vết bầm ở trên vết sẹo thật nhỏ sắp biến mất. Cánh hoa hồng ở mắt cá chân vẫn còn đó, thực lóa mắt.

“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình dằn lòng hỏi, “Sẹo trên người là như thế nào có được?”

Còn có thể như thế nào, nguyên chủ một khi có điểm làm không tốt, không hợp tâm ý người nhà, Quý Sơn Nam cùng Quý Minh Duẫn sẽ thay phiên đi đánh cậu, Tưởng Tuyết Nhu tuy rằng không đánh người, nhưng cũng không khuyên can, ánh mắt kia thật giống như chính cậu sẽ kéo cái nhà này suy sụp.

Quý Ngôn trầm mặc, Lận Trọng Trình hỏi: “Là Quý Sơn Nam?”

“Ngài đừng hỏi lại,” Quý Ngôn ôm chính mình ngồi ở bồn tắm, nhìn qua rất nhỏ con, “Đều là chuyện quá khứ, hơn nữa tôi lại không thể không tha thứ cho bọn họ.”

Quý gia cùng Lận gia trừ bỏ trên sinh ý có lui tới, đều là qua lại thân thiết với Lận Bá Sơn, đối với việc nhà Quý gia, Lận Trọng Trình biết đến không nhiều lắm, hắn vuốt ve vết sẹo nói: “Còn nghĩ về nhà không?”

Quý Ngôn lắc đầu: “Ngài không còn muốn tôi sao?” Ngước mắt lại nói: “Tôi thực ngoan, tôi có thể không cần tiền, hôm nay nói những lời đó đều là lời nói xạo, kỳ thật cha Chu Dịch thế nào đều được, tôi có thể chịu đựng, tôi chỉ là đêm nay không nhịn xuống được nên nói với ngài thôi.”

Con ngươi đầy nước, đây là phản ứng đầu tiên của Lận Trọng Trình, sau đó theo bản năng ôm lấy người nhỏ trong bồn: “Ngoan, đừng nghĩ những việc này nữa.”

“Vậy ngài đừng ném đuổi tôi đi, được không?”

“Được.”

Lận Trọng Trình dỗ người trong lòng ngực ngủ, lấy ra di động: [Từ chối giúp tôi tiệc sinh nhật con Quý gia.]



Cuối tuần, sinh nhật Quý Minh Tiêu Quý gia đặt phòng ở khách sạn nói là mở tiệc chiêu đãi một ít người quen tới ăn cơm, sau lại do người đến nhiều nên lựa chọn đổi thành nhà ăn nhỏ.

Quý Minh Tiêu mặc quần áo mới mua, ngồi ở bên bàn ăn giống một cậu chủ Quý gia chân chính, hắn thường thường hỏi: “Anh Ngôn hôm nay sẽ đến đúng không?”

Quý Sơn Nam nói: “Anh con nói hôm nay có một số việc, khả năng sẽ tới trễ chút, còn đừng chờ hắn, trong khi chờ thời gian thổi ngọn nến ăn bánh kem, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Quý Minh Tiêu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh ấy có phải còn đang trách con hay không, trách con không có giữ anh ấy lại, không cho anh ấy rời đi, cha, anh ấy hiện tại ở đâu, ta muốn đi tìm anh ấy.”

Ai biết Quý Ngôn ở nơi nào, Quý Sơn Nam mắng ở trong lòng, nhưng vẫn bảo trì tươi cười trên mặt, xoa mặt Quý Minh Tiêu nói: “Minh Tiêu ngoan ngoãn ăn cơm, chúng ta chút xíu lại đi tìm anh.”

Quý Minh Tiêu bán tín bán nghi gật gật đầu.

Khi bánh kem to năm tầng bị đẩy vào, Quý Minh Tiêu ở trong lúc mọi người hoan hô mang lên mũ sinh nhật, Quý Minh Duẫn kêu người tắt đèn châm nến, Quý Minh Tiêu đối với ngọn nến ước nguyện.

Sau khi thổi tắt ngọn nến, đang chuẩn bị bật đèn, phát hiện đèn hỏng rồi.

Quý Minh Duẫn mở cửa thấy đèn thợ mỏ ở hành lang sáng lên, hắn hỏi người phục vụ: “Sao lại như thế này?”

“Giống như là đoạn đường phía trước đang tu sửa không cẩn thận đào chặt đứt cáp điện, đang sửa lại gấp, bên này chúng ta có chuẩn bị có máy phát điện, từ từ liền có điện.”

Quý Minh Duẫn nghe tiếng, chỉ cảm thấy thanh âm trả lời này rất quen thuộc, lại nhớ không được nghe qua ở nơi nào.

Quý Ngôn mặc đồng phục khách sạn nhảy vào trong phòng, lôi kéo Quý Minh Tiêu còn ngây ngốc, che lại miệng hắn, nói nhỏ: “Tôi là Quý Ngôn.”

Quý Minh Tiêu vừa muốn mở miệng nói chuyện, Quý Ngôn lại nói: “Đừng lên tiếng, tôi mang cậu đi địa phương chơi vui.”