Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 64



Cục Điều tra Phi thường là một tổ chức điều tra các vụ mất tích phi thường do chính phủ các địa phương báo cáo trong những năm gần đây. Khi cuộc điều tra sâu hơn, cấp trên nhanh chóng phát hiện rằng việc thực sự cứu người khỏi cánh cửa này chỉ dựa vào huấn luyện thể chất là không thể đạt được. Nếu thể lực, trí lực, khả năng tư duy logic thậm chí giá trị vận may của đội viên không đủ, thì đừng nói đến việc cứu người và điều tra vụ án, ngay cả tính mạng của họ cũng khó mà giữ được.

Những người vào cửa sẽ mãi mãi bị mắc kẹt giữa cửa và hiện thực, dần xuất hiện một nhóm người có năng lực cao bị loại ra. Những người này không nhất thiết phải có lý lịch trong sạch, nhưng phần lớn họ có khả năng đưa người khác ra khỏi cửa.

Chỉ cần họ có ý định tuân thủ và có ý định cải tà quy chính, cục điều tra sẽ giúp thiết lập hồ sơ danh tính và trọng dụng.

Từ khi thành lập, cục điều tra đã phát triển thành một đội ngũ nửa chính quy nửa ngoài hợp đồng, Trung đội Ba là đội ngũ có tố chất cao nhất trong số này. Đặc biệt là đội trưởng Liễu Vệ Nhân, xuất thân từ quân đội chính quy, chiến công hiển hách.

Nhưng một đội ngũ như vậy đã bị tiêu diệt hoàn toàn cách đây bốn tháng. Khi Liễu Vệ Nhân tỉnh lại đã trở thành một phế nhân không ra người không ra ma.

Đây là cánh cửa chữa lành, bất kể ai có tội ác đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị đồng hoá, trở thành một con chó nhỏ làm nũng và xin ăn dưới chân người khổng lồ.

Dù hắn không thể cứu đồng đội, nhưng hắn có thể nhốt những kẻ ác lại trong thế giới chữa lành này!

Ngày qua ngày, Liễu Vệ Nhân ngăn chặn và cản trở từng người muốn ra khỏi cửa, chứng kiến trò chơi khởi động lại vô số lần, dùng cách của mình để bảo vệ loài người bên ngoài cánh cửa.

Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, cho đến khi người đàn ông trông như yêu nghiệt kia xuất hiện cùng đội của mình. Liễu Vệ Nhân cuối cùng cũng cảm thấy bất lực.

Đặc biệt là trong đội ngũ đó, lại có một đồng nghiệp cũ: Đường Kha Tâm, cựu đội trưởng đội Một của cục điều tra, đội trưởng trẻ nhất và cũng là người bị bãi nhiệm nhanh nhất vì bao che cho người thân.

Không phải người tốt, đều phải chết!

Cả hai đứa trẻ mà họ mang theo, cũng đều phải chết!

"Là ông đã đưa tôi tờ ghi chú sai, dụ Nguỵ Khoảnh và bọn họ đi sai hướng!" Hứa Trúc Huyên cảnh giác nhìn gã quái nhân trước mặt.

Tay cô bị trói vào tay của Tang Quỷ, cả hai bị vứt xuống nền xi măng. Trên đầu họ là vô số con cá xấu xí màu xám, những con cá này dường như rất đói, chúng há miệng đầy răng cưa áp sát vào bức tường trong suốt và không ngừng lắc lư.

Liễu Vệ Nhân cười độc ác hỏi: "Là tôi thì sao?"

"Tại sao?" Hứa Trúc Huyên không hiểu, "Rõ ràng chỉ cần giải đố là tất cả mọi người có thể ra ngoài!" Cô đã rất cẩn thận, nhưng ai ngờ lại có người có thể giải mã được những ký tự tượng hình đó và thậm chí làm giả một bản để truyền đạt thông tin sai lệch.

Giọng của Tang Quỷ từ sau lưng cô âm u vọng lại: "Chị gái à, đừng hỏi nữa, không nhìn ra là đầu hắn có vấn đề à~"

"Tại sao phải cứu các người ra ngoài? Chín mươi lăm phần trăm những người bước vào cánh cửa này đều là tội phạm, cô dám nói cô chưa từng phạm tội?"

Trước sự chất vấn của Liễu Vệ Nhân, Hứa Trúc Huyên im lặng.

"Các ngươi cứ ở đây chờ đợi lũ ngu ngốc tiếp theo, cùng nhau từ từ cải tạo đi." Liễu Vệ Nhân cười nói.

Nhưng hắn chưa cười được bao lâu thì một bóng đen vụt qua, người hắn đã ngã xuống đất.

"Lỏng tay quá." Tang Quỷ mỉa mai trong sự yếu ớt.

Hứa Trúc Huyên cảm thấy tay mình nhẹ hẫng, khi ngước lên thì thấy Tiểu Tang đang ôm vai đau đớn, quỳ xuống đất. Cô quay lại thì phát hiện cánh tay bị trói với mình, đang đầm đìa máu...

"Ah--"

Tang Quỷ loạng choạng bước tới, nhặt lại cánh tay của mình và ấn vào vai như đang lắp lego, thản nhiên nói: "Chị gái à, tiếng hét của chị thật sự rất nữ tính, không giống chị thường ngày chút nào."

Lời chưa dứt, một tiếng "cốp" vang lên, Tang Quỷ bị Liễu Vệ Nhân nắm cổ, đập mạnh xuống đất.

Liễu Vệ Nhân phun ra một ngụm máu, nhìn xuống với ánh mắt ngạo mạn: "Hoá ra là một con quỷ nhỏ, vậy ngươi không cần cải tạo nữa, ngươi đáng chết!" Hắn dần tăng lực ở tay, hai chân nhỏ của Tang Quỷ cố gắng đá, nhưng không thể đá văng người đàn ông lực lưỡng này.

Tay của Hứa Trúc Huyên vẫn bị trói ngược, cô cố gắng đứng lên chạy tới muốn đâm sầm vào Liễu Vệ Nhân, nhưng tiếc là sức cô quá nhỏ bé, bị phản lực đánh bật lại xuống đất.

Cô chỉ có thể ở bên cạnh đưa ra ý tưởng kỳ quặc: "Tiểu Tang à, đầu của cậu rơi ra rồi thì có gắn lại được không?"

"..." Tang Quỷ bị bóp đến mức mặt tím tái, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ: Một là lần sau đánh người phải đánh nhát chí mạng; hai là học công phu gắn đầu vào cổ đã đến lúc được đưa lên lịch trình.

Pằng!

Pằng! Pằng!

Ba phát súng như cơn mưa đúng lúc.

Một phát đạn trúng vào xương cổ tay của Liễu Vệ Nhân, hai phát đạn còn lại lần lượt trúng vào gốc đùi của hắn.

Người có khả năng bắn súng chuẩn xác như vậy trong cửa ải này chỉ có thể là Đường Kha Tâm, đội trưởng tiền nhiệm của đội Một!

Bọn họ vẫn còn sống!

Liễu Vệ Nhân ngay lập tức mất sức, bị Tang Quỷ một cước đá bay, ngã đập vào tường.

"Khụ khụ!" Tang Quỷ ngồi dậy, tay ôm lấy cổ, yếu ớt gọi: "Lão đại..."

Ngụy Khoảnh nhìn thấy Tang Quỷ máu me đầy mình, mặt mũi xanh tím, cơn giận bùng phát như núi lửa, chửi thề rồi lao lên giẫm đạp Liễu Vệ Nhân!

Tang Quỷ cảm động đến mức muốn lao tới ôm lão đại, nhưng khi đến gần, hắn lại nghe thấy Ngụy Khoảnh vừa giẫm vừa mắng: "Mẹ kiếp, mày biết tao phải chạy từ thành phố về đây mất bao lâu không! Làm tao phải đi bộ tám tiếng đồng hồ! Suýt nữa bị một đám sư tử voi lột da!"

Tang Quỷ nhìn vào thùng kem dâu khổng lồ mà lão đại đang ôm trong tay...

"..." Xem ra lão đại lần này ra khỏi thành phố thu hoạch không ít...

"Đủ rồi, nếu giẫm nữa thì chết thật đấy." Đường Kha Tâm kịp thời ngăn Ngụy Khoảnh lại, tiện tay ném một túi đồ ăn vặt cho Tang Quỷ.

Ngụy Khoảnh bực bội thu chân lại, múc một muỗng kem lớn để nguôi giận.

Đường Kha Tâm ngồi xổm xuống, vén đám tóc bẩn của Liễu Vệ Nhân, dưới lớp tóc dài bết dính là một khuôn mặt mang nét chính trực, chỉ có điều đôi mắt vốn sáng ngời giờ đây lại bị bao phủ bởi sự căm hận.

"Đội trưởng Liễu, anh không muốn tiết lộ thông tin của đội Ba, không muốn tham gia vào đội giải đố, tôi có thể hiểu rằng anh có nỗi khổ riêng. Nhưng bây giờ anh lại can thiệp vào tiến trình của trò chơi, liệu có phải là hơi mất thể diện không?" Đối mặt với đồng đội cũ từng vào sinh ra tử, Đường Kha Tâm vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản.

Cậu tiếp tục nói: "Có lẽ là do khả năng phán đoán của tôi suy giảm, tôi đã nghĩ rằng anh vẫn còn chút lương tâm, dù sao thì chính anh là người đã nổ súng để dẫn chúng tôi đi cứu Liên Hi."

Muốn bắn rơi khinh khí cầu cao hàng trăm mét và đốt cháy nó trong vòng năm phút chỉ có khẩu súng laser hạng nặng của Liễu Vệ Nhân mới làm được.

"Haha, con bé đó nói chỉ cần ra khỏi rạp xiếc là sẽ chết, nhưng các người không phải cũng đã đi một vòng trở về rồi sao. Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là ngay cả đứa trẻ mười hai tuổi cũng không phải người tốt, rất có thể đám người đi cùng con bé đều bị nó lừa chết!"

Liễu Vệ Nhân cười lớn: "Ai dám nói tôi không có lương tâm. Ngăn cản các người ra ngoài là để bảo vệ thế giới này!"

"Còn hắn, Ngụy Khoảnh đúng không, mày nghĩ mày đang cứu thế giới à! Để mấy trăm tên tội phạm này

thoát ra ngoài thì mày chính là tội nhân lớn nhất của thế giới này!"

Bốp!

Một thùng kem màu hồng bị úp thẳng lên mặt Liễu Vệ Nhân.

Ngụy Khoảnh đẩy Đường Kha Tâm ra, đứng trước mặt Liễu Vệ Nhân, đôi mắt đào hoa vốn luôn cười giờ đây chẳng còn chút độ cong nào, lạnh lùng nói: "Mày ở trong ngục nước này mấy tháng, hoàn toàn có cơ hội giải đố mà thoát ra ngoài, nhưng mày không làm. Bởi vì thứ nhất, mày không có khả năng dẫn đội của mình ra ngoài; thứ hai, mày không có can đảm đối mặt với vòng lặp vô tận sau khi ra ngoài;

"Mày chọn cách sống lay lắt ở cái nơi quỷ quái này, chỉ cần tránh khỏi cuộc bầu chọn là không chết, còn tự xưng là bảo vệ thế giới?"

Liễu Vệ Nhân: "Mày tài giỏi thì sau khi những kẻ này ra ngoài gây án, mày có thể chịu trách nhiệm không?"

"Chết sống của loài người có liên quan gì đến tao? Đừng lấy khuôn khổ của mày mà áp lên đầu người khác, tao chỉ biết rằng đã vào đây rồi thì phải mang thứ tao muốn ra ngoài." Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng nở nụ cười,

"Mày chẳng có dũng khí để thay đổi, lại còn mơ làm thánh nhân? Muốn chọc cười ai đây?

"Lão đại, không giết hắn sao?"

"Linh hồn đã chết từ lâu rồi, không cần thiết."

Liễu Vệ Nhân ngồi thẫn thờ tại chỗ, kem trộn lẫn với máu đã làm ướt bết mái tóc bẩn thỉu của hắn, Ngụy Khoảnh không còn hứng thú nhìn gương mặt sau lớp kem ấy nữa.

Dưới đáy nước sâu thẳm chỉ còn lại một người, Liễu Vệ Nhân dựa vào bộ xương trắng toát, bên trên là đàn cá khổng lồ há to miệng bao quanh hắn, xếp thành một bông hoa hướng dương xám dị dạng.

Hắn từng nghĩ mình là mồi nhử tỉnh táo nhất, nhưng giờ mới nhận ra, hắn cũng chỉ là một miếng mồi mà thôi.

...

Đêm khuya, tất cả người chơi trong các khu vực của Rạp Xiếc Manh Manh đều nhận được thông báo từ phe Ngụy Khoảnh:

"Di hài của Tiểu Vương nằm dưới đáy hồ cá, kế hoạch vớt xương vào 9 giờ sáng mai. Cần người giúp đỡ vớt xương và đánh lạc hướng. Ai muốn tham gia xin tự đến."

Văn Mộc Dương hỏi Hứa Trúc Huyên đến truyền lời: "Tại sao phải để đến ngày mai, đã biết rồi thì lén vớt ban đêm không phải tốt hơn sao?"

"Đập vỡ hồ cá gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của lính canh, ý của Ngụy Khoảnh là hành động vào lúc đông người nhất, lợi dụng khán giả không biết chuyện để kéo dài thời gian."

"Giỏi thật đó ~" Văn Mộc Dương quay lại nhìn khu vực của mình, hơi tiếc nuối, "Nhưng mà ở đây cũng thích lắm, có người phục vụ, muốn chơi gì cũng có, lại không phải đau đầu kiếm tiền."

"Đừng mơ mộng nữa, mau giúp tôi truyền tin đi." Hứa Trúc Huyên thúc giục, rồi cầm theo chiếc xẻng nhỏ mà Đường Kha Tâm đưa, quay đầu bò sang khu vực tiếp theo.

Mặt trăng ở Rạp Xiếc Manh Manh lớn như một bể bơi, giống như bầu trời đã được kéo gần lại trước mắt, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.

Ngụy Khoảnh nằm trên bãi cỏ, đưa tay lên cao, ánh trăng xuyên qua kẽ ngón tay chiếu xuống mặt anh rồi lan tỏa ra.

Một giờ trước, anh đã thử dùng lửa để đun nóng hồ cá, định giết hết lũ cá rồi sử dụng mấy bộ đồ lặn trong tay để xuống nước tìm Tiểu Vương.

Nhưng anh đã đun đến mức cổ họng khô rát mà cũng chỉ làm ấm bể cá, khiến đám cá như được tắm suối nước nóng.

Nếu tăng nhiệt thêm chút nữa, tin tức quỷ mới vào cửa sẽ được đưa lên bản tin thời sự của Quỷ Thị, chẳng lẽ vì một nồi canh cá mà đánh mất cả bàn cờ quỷ này sao ~

"Ngày mai Tần Sân là người biểu diễn, Tang Quỷ đi tìm kẻ chết thay rồi." Đường Kha Tâm ngồi xuống, đưa cho Ngụy Khoảnh một chai sữa.

Ngụy Khoảnh nhận lấy chai sữa, ngập ngừng hỏi: "Loại sữa này... nó là sữa gì vậy?"

Đường Kha Tâm lặng lẽ đặt chai sữa của mình xuống, chai mà cậu mới uống được một nửa.

Nhớ lại, không chỉ có sữa, ngay cả kem ban ngày cũng chẳng biết đã bỏ thêm thứ gì. Cả hai đều nhận ra rằng không thể tiếp tục ở lại đây nữa, trên đời này thứ khó chống lại nhất, chẳng phải là nồi nước ấm luộc ếch hay sao.

"Ngủ đi." Đường Kha Tâm nằm nghiêng bên cạnh Ngụy Khoảnh, "Có thể nghỉ ngơi được lúc nào thì nghỉ lúc đó."

Sáng sớm, Ngụy Khoảnh nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ánh mắt gay gắt bên cạnh lại khiến người ta khó mà không để ý, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Sao cậu không ngủ?"

"Không nỡ." Đường Kha Tâm lén lút xích lại gần, "Nhìn một cái là thiếu một cái."

Ngụy Khoảnh: "..."

Thấy Ngụy Khoảnh không đáp lời, Đường Kha Tâm lại tiến thêm một tấc: "Sao lại cắt tóc?"

Tóc của anh mềm quá đi.

Ngụy Khoảnh: "Tony nói tóc ngắn đẹp, dễ tán gái."

Đường Kha Tâm nhíu mày: "Tony gì chứ, sau này bớt tiếp xúc đi."

"Không đẹp à?" Ngụy Khoảnh liếc mắt qua một cái.

"Tôi không có ý đó, là..." Đường Kha Tâm hiếm khi bị lỡ lời.

Nhưng đã muộn rồi, Ngụy Khoảnh khẽ hừ một tiếng, xoay người để lại cho Đường Kha Tâm một cái bóng lưng.

Đường Kha Tâm khẽ vỗ vai Ngụy Khoảnh: "Tóc dài tóc ngắn đều đẹp cả."

Vô ích, không dỗ được rồi.

Ngày hôm sau, ánh bình minh rực rỡ.

Các người chơi đã tập hợp sớm trên các bãi cỏ, lần đầu tiên họ nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, ngay cả những khán giả ồn ào này cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.

Thời gian 8:55, Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm đã mặc sẵn đồ lặn, ẩn mình dưới giá gỗ ở đáy bể bơi. Theo tính toán của Hứa Trúc Huyên, chỉ cần mở lỗ ở ba vị trí đặc biệt nối bể cá trụ nước với mặt đất, thay đổi điểm tập trung của áp suất nước, thì vách ngoài của bể cá có thể dễ dàng bị phá vỡ.

Ngụy Khoảnh tính toán thời gian, dự định cùng Đường Kha Tâm chia ra thực hiện nhiệm vụ này, dự kiến sẽ hoàn thành trong vòng hai mươi phút.

"Lão đại!"

Một người không nên xuất hiện lại liều mình bò vào tầng giữa của giá gỗ.

Tang Quỷ hiếm khi có biểu cảm lo lắng trên mặt: "Tần Sân, cái tên ngốc ấy, nói là không thể nhìn thấy người trông giống mình thay mình chết, nên đã tự lên. Vừa nãy bị đám hươu cao cổ bắt đi rồi!"

Ngụy Khoảnh làm mặt ngơ ngác: "Không phải chứ?"

Đường Kha Tâm nhìn ra ngoài, phán đoán: "Khán giả hầu như đã đến đủ, chúng ta cần phá vỡ bể cá sớm hơn."

Cậu quay đầu lại, phát hiện tay trái của Ngụy Khoảnh đã bắt đầu tích tụ năng lượng, lưỡi lửa đen đang dần hóa rắn.

Đường Kha Tâm: "Anh định làm gì?"

Ngụy Khoảnh: "Không phải nói là phá bể sớm sao?"

Đường Kha Tâm: "Không được, dùng lửa động tĩnh lớn quá, sẽ lộ thân phận. Biểu diễn và giới thiệu còn lại, chúng ta có lẽ còn khoảng mười phút. Tang Quỷ, cậu đi đào chỗ phía bắc!"

Lúc này, từ khán đài vang lên những tiếng hò reo vang dội.

Tần Sân đã bị ép lên sân khấu!

Hắn run rẩy đứng trên sân khấu, ôm chân con chim JK cố gắng kéo dài thời gian, Tần Sân biết kế hoạch của Ngụy Khoảnh và mọi người, nếu có sự giúp đỡ của Tang Quỷ, chỉ cần hắn có thể cầm cự mười phút, sẽ có cơ hội sống sót!

"Tần Sân! Tần Sân! Tần Sân!"

"Cố lên, cưng ơi!"

Tiếng hò reo mỗi lúc một to hơn, vang dội cả bầu trời.

JK dường như được cổ vũ, với tư thế bị Tần Sân ôm chân, nó liền dang rộng đôi cánh, bay thẳng đến bể cá: "Cậu bé hôm nay gan không đủ lớn, chúng ta giúp nó luyện tập chút nào!"

"Wow!"

"Ah!!!" Tần Sân bám chặt vào chân JK, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt nước hình tròn, vô số miệng cá đang ngoi lên, hàm răng sắc nhọn xếp hàng trước mắt, khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.

Điều tồi tệ hơn là, con chim biểu diễn JK vẫn chưa thấy đủ kích thích, nó bắt đầu vung cổ chân.

Tần Sân bị treo trên chân chim, miệng liên tục hét ra những tiếng la thất thanh: "A~ A~ A!"

Nhìn thấy mũi chân của Tần Sân lướt qua mặt nước, làm bắn lên một loạt cá mặt người khổng lồ lao khỏi mặt nước. Ngụy Khoảnh không muốn chờ nữa, tay sắp áp vào bể cá.

Ngay khi Huyền Hoả chuẩn bị chạm vào bể cá, bên trong bể phát ra một tiếng nổ lớn!

Bùm!

Tiếng nổ vang dội cùng với chấn động từ mặt đất khiến ba người bên cạnh bể cá bị hất văng mấy mét! Hoàn toàn bị lộ trước mặt mọi người.

Những người khổng lồ cúi đầu nhìn xuống, thấy ba đứa nhỏ xuất hiện bất ngờ dưới chân, đều bối rối.

Ngay sau đó, mọi người đều không giữ được bình tĩnh.

Chỉ thấy mực nước trong bể cá đột ngột giảm mạnh theo hình xoắn ốc, giống như có một chiếc máy hút bụi khổng lồ đang hoạt động dưới đáy bể, lực hút khổng lồ kéo những con cá mặt người xoay tròn xuống, đầu đuôi cá đập vào thành bể, chỉ trong vài giây, lớp kính dày mười mét bắt đầu xuất hiện vết nứt.

"Sắp nổ rồi! Chạy thôi!"

Không biết ai đó hét lên một tiếng, vì tâm lý đám đông nên tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu bỏ chạy, hàng ngàn bàn chân to dẫm mạnh xuống đất, trời long đất lở! Gia tăng tốc độ bể cá nổ tung.

"Đi thôi!" Đường Kha Tâm kéo Ngụy Khoảnh, di chuyển đến nơi trú ẩn đã định trước.

Ba mươi giây sau, cột nước cuối cùng không chịu nổi mà gãy đổ, may mắn là Ngụy Khoảnh đã đào sâu xuống móng ở phía bên kia từ trước, cột nước nghiêng về phía nam, kính pha lê rơi xuống như mưa, vô số cá mặt người rơi xuống đất, không ngừng giãy giụa.

Có người đã thông đường mái ngục dưới đáy nước!

Bể cá là một cột nước nối từ trên xuống dưới, cột ngoài đổ xuống, lộ ra nhà ngục ở đáy bể có hình vòm lộn ngược.

Theo kế hoạch ban đầu, Ngụy Khoảnh và mọi người sẽ phá vỡ bể nước bên ngoài và thông xuống nhà ngục phía dưới, như vậy mực nước còn lại sẽ được nhà ngục tiêu thụ, mọi người sẽ có thể xuống kẽ hở tìm hài cốt.

Nhưng bây giờ trần nhà ngục bị vỡ trước, nước bị hút vào nhà ngục, lấp đầy không gian bên dưới, kẽ hở không thể thoát nước, chỉ có hai người mặc đồ lặn mới có thể lặn xuống tìm kiếm.

Trong cảnh hỗn loạn, các đội nhỏ của người chơi lao ra khỏi bãi cỏ, tay cầm đủ loại công cụ, thấy cá là đập!

Còn có người bê chậu lớn, chậu nhỏ chạy đến bên bể cá, điên cuồng múc nước ra ngoài!

Tần Sân vẫn đang ôm chân của JK, lần này một người một chim cùng hét lên.

Tần Sân: "A a a!!"

JK: "Chết tiệt chết tiệt, bọn nhóc tạo phản rồi! Tạo phản rồi!!!"

Tang Quỷ từ bên cạnh họ phóng qua, để lại cho Tần Sân một lời động viên: "Cố gắng cầm cự thêm chút nữa, tôi còn nhiệm vụ, đi trước đây nhé!"

Phía xa, một đội chó bảo vệ đen xuất hiện, chúng đang đối đầu với sự tấn công của khán giả, tình hình trở nên căng thẳng, điều bi thảm hơn cho bọn chó là, có một chiếc xe tải đang lao vào đám đông!

Liên Hi toàn thân áp chặt vào chiếc vô lăng có chiều rộng bằng cả chiều cao của cô, liên tục điều chỉnh góc độ, cuối cùng cũng đưa chiếc xe tải khổng lồ vào đám người khổng lồ.

Rầm!

Dưới tác động mạnh mẽ, cô bị đánh văng xuống đất, nhưng mặc kệ cơn đau trên lưng, cô cắn răng bò đến chỗ chân ga và dùng toàn thân đè lên!

Vô số người khổng lồ bị xe tải cán qua trong lúc hỗn loạn.

Lập tức, tiếng hét, tiếng chửi rủa, và tiếng cầu cứu vang lên khắp nơi.

Thời gian không đợi người, Đường Kha Tâm đã đeo sẵn máy thở, lao nhanh xuống nước.

Ngụy Khoảnh đứng trên đỉnh nhà tù nước, tiến tới chỗ cái lỗ nứt.

Thế giới dưới nước đã lộ ra khỏi mặt nước, bên ngoài của nó không trong suốt mà tối đen, ánh sáng chiếu lên những vết nứt phản chiếu lại thành những màu đen lấp lánh, giống như một nhà thờ đã chìm vào địa ngục.

Ngụy Khoảnh tiến đến cái lỗ lớn trên đỉnh thánh đường, cảm nhận có ai đó đang gọi mình.

Lặn sâu hơn nữa, nhìn sâu hơn nữa!

Nhìn thấy rồi!

Anh thấy Liễu Vệ Nhân đang cầm huy hiệu bơi lên.

Khẩu pháo của Liễu Vệ Nhân đã bị con cá khổng lồ đâm vỡ. Hắn cắn răng trồi đầu ra khỏi nước.

Hắn chỉ có thể nhô đầu ra.

Ngụy Khoảnh nhìn thấy tại chỗ nối giữa đầu và cơ thể, vô số cái miệng cá đang cắn xé, không còn cứu được nữa, anh không hiểu vì sao Liễu Vệ Nhân lại gọi mình.

Liễu Vệ Nhân đã không còn là người khi mở miệng nói, chỉ còn lại một linh hồn: "Đội ba Cục Điều Tra Phi Thường, Niên Lê, Lạc Hoa Lâm, Trương Tổ Đức, Vương Mãng, Kiến Thần, Vân Khả, Trần Kỳ Văn, Liễu Vệ Nhân, do công vụ mà vào cửa, bị bắt giữ, bị ép tham gia thí nghiệm trên cơ thể người. Đội trưởng Liễu Vệ Nhân tự mình chạy thoát, không có khả năng tham gia cứu viện, cảm thấy hổ thẹn với huy hiệu này. Cầu xin cậu, nếu sau này gặp họ, giúp tôi truyền lời xin lỗi, là tôi vô dụng, không thể..."

Nói đến đây, Liễu Vệ Nhân cuối cùng đã kiệt sức, từ từ bị những con cá khổng lồ kéo xuống nước.

Dù trong nước, Liễu Vệ Nhân vẫn kiên định giơ cao huy hiệu nhìn về phía Ngụy Khoảnh. Ngụy Khoảnh chưa từng thấy ánh mắt nào như thế, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, không cưỡng lại được, anh vươn tay nhận lấy huy hiệu màu xanh đậm này.

Cùng lúc đó, Đường Kha Tâm đã tìm thấy chiếc đầu lâu lớn gấp đôi đầu lâu của người chơi bình thường và đưa nó lên khỏi mặt nước.

Tiểu Vương là cư dân của thế giới này, nên cái đầu dĩ nhiên lớn hơn người khác!

Những chữ vàng lớn hiện ra trong không trung:

【Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng người chơi đã giải được câu đố.】

Trong tiếng hoan hô ầm ĩ, ánh sáng vàng xung quanh dâng lên, bao phủ lấy Ngụy Khoảnh, ánh sáng hạ xuống, trước mắt xuất hiện năm cánh cửa lớn.

[Súp bề mặt:

Buổi biểu diễn tuần này quá kích thích rồi!

Tiểu Vương đến hậu trường tìm viên trường để xin nhận nuôi một con thú cưng, viên trường rất vui, đã biểu diễn riêng cho hắn một tiết mục, nhưng Tiểu Vương lại không vui.

Nhiệm vụ: Tìm Tiểu Vương.

Súp căn bản:

Đoàn xiếc Manh Manh lại đón tuần biểu diễn.

Trong đó, tiết mục 《Thoát hiểm cực hạn》là tiết mục hấp dẫn nhất, cũng là thu hút nhất.

Trong tiết mục, sinh vật được yêu thích nhất của công viên sẽ bị ném vào hồ cá ăn thịt người, mười phút sau, nó sẽ hoàn toàn bình an xuất hiện trên sân khấu.

Khán giả mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của con vật và cảnh tượng đẫm máu chân thực đều kinh hoàng, cuối cùng khi bé đáng yêu xuất hiện trên sân khấu, mọi người đều hét lên phấn khích.

Điều kỳ lạ là, với dự án hoành tráng như vậy, viên trường lại từ chối mọi phỏng vấn của truyền thông, thậm chí cấm chụp ảnh.

Là một phóng viên thú cưng, Tiểu Vương đã giả dạng thành người mua để thâm nhập vào công viên tìm kiếm tin tức độc quyền, nhưng lại vô tình chụp được cảnh viên trường nhập hàng.

Viên trường: "Con này không phải sinh đôi, không cần."

Nhân viên: "Nhưng viên trường, đây là con lai cực phẩm."

Viên trường: "Con ban đầu bị cá ăn mất, ai lên sân khấu nhận thưởng đây?"

Nhân viên: "Vậy chúng ta nên xử lý con này thế nào?"

Viên trường: "Con lẻ, thì đem đi cho cá ăn thôi."

Hóa ra tất cả các động vật trong công viên đều là sinh đôi, một con bị cá cắn chết, đồng thời con kia sẽ ở trên sân khấu vẫy tay chào khán giả.

Tiểu Vương vô cùng sốc, quay đầu muốn chạy. Ngẩng lên lại thấy khuôn mặt của viên trường.

Viên trường cười nhăn nhở với hắn:

"Con lẻ, thì đem đi cho cá ăn thôi~"]

"Ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!"

"Trời ơi! Mình thực sự còn sống!"

Hàng chục người chơi khóc lóc, cười cợt hoặc đập đất.

Hứa Trúc Huyên ôm lấy cuốn sổ tay của mình, nhìn xung quanh. Cô đã quen làm việc có đầu có đuôi, việc thống kê số lượng người cũng là một phần quan trọng.

Tám mươi chín người?

Sao lại ít thế này? Rõ ràng trong sách nhân vật có hàng trăm người.

Chẳng lẽ có một số là NPC?

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, rồi đụng vào Ngụy Khoảnh. Vị đại nhân vật này lại đứng giữa đường mà ngây ngẩn, toàn thân phát ra khí tức dễ bị dụ bắt.

"Ngụy Khoảnh, anh có thấy Văn Mộc Dương không? Tôi thống kê số lượng người nhưng không thấy anh ta. À đúng rồi, sáng nay lúc tập hợp tôi cũng không thấy anh ta." Hứa Trúc Huyên hỏi.

Ngụy Khoảnh chỉ nói: "Người sẽ ở nơi họ muốn ở."

Văn Mộc Dương nhàn rỗi vô lo, sống bằng cách cướp học sinh tiểu học và giả vờ tai nạn, ngày thường thì chìm đắm trong quán net chơi game, có lẽ đối với gã, thế giới trong cánh cửa này mới là thiên đường.

Hứa Trúc Huyên hiểu một cách mơ hồ rồi theo đoàn người đi ngược về hướng năm cánh cửa.

Trong cảnh nhộn nhịp, Ngụy Khoảnh đứng một mình trước cửa chính, chậm rãi tiêu hóa những cảm xúc trước giờ chưa từng có trong đầu.

"Đội trưởng Liễu xuất thân từ trại trẻ mồ côi, nhập ngũ từ nhỏ, ba mươi lăm tuổi được điều vào Cục Điều Tra, mọi việc đều đích thân làm, từng là một đội trưởng giỏi." Đường Kha Tâm đứng bên cạnh Ngụy Khoảnh, nhẹ giọng nói: "Có lẽ vì tự trách, dù anh ta đã trốn ra được, dù anh ta có khả năng giải đố, nhưng vẫn chọn ở lại trong nhà kính. Áp lực cao đã phá hủy nhân cách của anh ta, biến thành dị loại."

Ngụy Khoảnh giơ tay mở lòng bàn tay ra, huy hiệu màu xanh lam vẫn lấp lánh trong bóng tối.

Đường Kha Tâm nói: "Đối với những người cô độc không nơi nương tựa, cấp dưới không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân."

Ngụy Khoảnh ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ nhìn vào khuôn mặt của Đường Kha Tâm, tóc mái của Đường Kha Tâm ướt sũng rủ xuống sau đầu, lộ ra những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.

Anh nhớ rằng Đường Kha Tâm là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong Cục Điều Tra. Chỉ không biết vì lý do gì mà lại làm việc buôn bán thông tin của Cục Điều Tra trên chợ đen của thợ săn.

Đường Kha Tâm biết thời điểm để giải thích đã đến: "Thợ săn là những tồn tại không phải người, cũng không phải quỷ. Họ bị đề phòng ở Quỷ Môn, và không có thân phận trong thế giới thực. Không phải ai cũng may mắn như tôi, có một chứng minh thư tạm thời. Những việc như ăn uống của người bình thường đối với họ mỗi bước đều là thử thách.

"Khi đó tôi nhận được tin tức về việc săn quỷ, nghĩ rằng có thể giúp vài đứa trẻ đóng thêm tiền thuê nhà nên đã đến, không ngờ lại là săn anh."

"Tôi thề, sau khi gặp anh thì hành động của tôi đã dừng lại. Thợ săn không có mối quan hệ cấp trên cấp dưới rõ ràng, chỉ là một đám dị loại tụ tập với nhau mà thôi, không phải ai cũng nghe theo tôi, vì vậy mới có việc thủ lĩnh thợ săn luôn bày mưu săn anh là giả."

Nói đến đây, Đường Kha Tâm nhìn Nguỵ Khoảnh, nói: "Tin tôi một lần, được không?"

Nguỵ Khoảnh nhìn chằm chằm Đường Kha Tâm, rơi vào một khoảng lặng kéo dài. Khi Đường Kha Tâm nghĩ rằng mình sắp bị giết chết vì gương mặt này, Nguỵ Khoảnh lại đưa tay ra với lòng bàn tay hướng lên.

Đường Kha Tâm: "?"

Nguỵ Khoảnh mặt không biểu cảm nói: "Anh em thân thiết thì tính toán rõ ràng, tiền thưởng của Tần Sân tôi phải được một nửa."

"Đứa nào là anh em với cậu!" Đường Kha Tâm tức giận đẩy tay Nguỵ Khoảnh ra.

"Không cho cũng không sao~" Nguỵ Khoảnh quay đầu bỏ đi.

"Đợi đã!" Đường Kha Tâm gọi Nguỵ Khoảnh lại. Nguỵ Khoảnh quay đầu, thấy Đường Kha Tâm lấy ra một chiếc chìa khóa.

Đó là một chiếc chìa khóa cổ được bọc bằng ngọc, ánh sáng đỏ chớp lóe qua thân chìa khóa, kích động mọi dây thần kinh của Nguỵ Khoảnh.

Đường Kha Tâm cười khẽ, vung chìa khóa nói: "Nghe nói anh đã cho Tiểu Tang đi tìm Lữ Dương rồi, chẳng phải là muốn tìm chìa khóa của cánh cửa này sao?"

Khoé miệng Nguỵ Khoảnh giật giật hai cái, đột nhiên nhớ lại một điều: "Đêm đầu tiên cậu đã làm chúng tôi ngất đi, là để tìm chìa khóa?"

Đường Kha Tâm nhún vai, thản nhiên khoe khoang.

"Cậu, tôi, cậu..." Nguỵ Khoảnh cảm thấy miệng mình không còn thuộc về mình nữa, chương trình chửi thề khởi động thất bại.

"Nếu muốn thì ra ngoài nhớ nhắn tin nha~"

"Tôi... muốn ngay bây giờ!"

Tác giả có lời muốn nói: Về lúc tám giờ là đi bộ đó.

Phố Người Khổng Lồ phía Đông thành phố.

Nguỵ Khoảnh bị một người đàn ông chặn ở góc tường.

Người đàn ông (cổ đeo dây cương): Nhóc lang thang, theo tôi về nhà đi, chủ nhân vừa khéo muốn giúp tôi phối giống~

(...Tony nói cắt tóc ngắn sẽ thu hút con gái...)Nguỵ Khoảnh nhìn lên trời (Miệng Tony, lừa quỷ).

Người đàn ông: Về nhà với tôi, cốc Coca này là của cậu.

Nguỵ Khoảnh:.....

Pặc! Người đàn ông bị Đường Kha Tâm tạt một mặt đầy chất lỏng không rõ.

Chủ nhân của người đàn ông: Ái chà! Nhóc lang thang cắn người rồi! Mau giúp tôi tìm quản lý đô thị nào!

Chạy ngay! *2

Mười phút sau, ngồi thụp ở góc tường phố cổ.

Nguỵ Khoảnh: Cậu tạt cái gì lên mặt anh ta thế?

Đường Kha Tâm (đưa lon Coca): Thuốc ức chế lão dê xồm!

Nguỵ Khoảnh: Khụ khụ khụ!

【Đừng uống nước của người khác, tôi ăn trộm Coca để nuôi cậu đấy~ Kha Kha nháy mắt~】