Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 233: Kim tử hy kết cục



"Diệp Huynh Đệ, ngươi yên tâm đi, Kim Hùng ta thề với trời chỉ cần còn một hơi thở ta nhất định sẽ không để cho ngươi chịu một chút ủy khuất! "Nói xong câu nói, Kim Hùng cũng lặng lẽ di dời thân hình, nhắm hai mắt lại.

Hắn biết mình không có khả năng ngăn cản Đại Tiểu Thư, chỉ là cũng may Diệp Tử Phàm chỉ phải phục dùng Vong Ưu Đan mà không phải Vạn Độc Đan.

Tuy trong thời gian ngắn hạn sẽ trở lại tâm trí của trẻ sơ sinh, nhưng mà theo thời gian hắn là sẽ khôi phục lại như người bình thường, cao lắm cũng chỉ vài năm mà thôi, chỉ là trí nhớ trước đây sẽ bị quên đi sạch sẽ. 

Nhưng mà cái này cũng không có chuyện gì to tát, có hắn một tôn Siêu Phàm cảnh hậu kỳ viên mãn chăm lo, thiết nghĩ Diệp Tử Phàm tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. 

"A!Phốc!! Rầm!!!"

"Khụ....Ngươi..!"Kim Tử Hy ánh mắt như nhìn một đầu quái vật nhìn về phía Diệp Tử Phàm, liên tục ho ra máu tươi, khí tức cũng vô cùng suy yếu. 

"Đại Tiểu Thư, ngươi không phải nói..!!"Kim Hùng mở mắt ra bật thét lên, nhưng chỉ nói được một nửa hắn liền ngừng lại, cái miệng như có thể nhét vào cả quả trứng ngỗng vẫn mở ra còn chưa khép lại được, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể nào tin tưởng nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

Vừa rồi hắn nghe tiếng động lớn, nghĩ đến Đại Tiểu Thư không giữ lời hứa ra tay diệt sát Diệp Tử Phàm, không nói hai câu hắn định lao ra liều mạng. 

Chỉ có điều khi mở mắt ra kịch bản lại không giống như hắn tưởng tượng như vậy, chỉ thấy Đại Tiểu Thư Kim Tử Hy đang nằm bên dưới gốc cây Dương Liễu, lấy tay chỉ vào trước mặt cách nàng không đến mười mét Diệp Tử Phàm, miệng không ngừng trào máu tươi, hít ra thì nhiều mà hơi vào lại không bao nhiêu, không khác gì một người gần đất xa trời. 

Còn người mà hắn quan tâm Diệp Tử Phàm lại đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng như một vị Thần Linh đang thẩm phán thương sinh một dạng. 

"Vèo!! "

"Đại Tiểu Thư, ngươi không sao chứ, đây là Tố Nguyên Đan, ngài trước sử dụng! "Kim Hùng nào còn dám chần chừ, đi đến bên cạnh Kim Tử Hy đỡ lấy nàng lên, lấy bên trong nhẫn trữ vật ra loại cao cấp nhất Nhị Giai chữa thương Đan Dược mà hắn vừa mới mua xong đưa cho Kim Tử Hy phục dùng. 

Chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà trước tiên phải đem Kim Tử Hy Tiểu Thư thương thế bình ổn trở lại rồi mới tính sau, đây là bổn phận của một gia Tướng nên làm.

"Nếu như vừa rồi ngươi ép ta dùng không phải là Vong Ưu Đan mà là Độc Đan bây giờ ngươi đã là một cỗ thi thể! "Diệp Tử Phàm nhìn Kim Tử Hy sau khi phục dùng Đan Dược bắt đầu có lại một tia huyết sắt, lạnh lùng nói.

Hắn cũng không có nói gạt Kim Tử Hy, mà là hoàn toàn đúng sự thật, Vong Ưu Đan cũng không phải là một loại Độc Dược gì, chỉ là một loại dùng để tẩy đi trí nhớ của một người, cái này Đại Hắc đã vô cùng khẳng định. 

Nếu như mà không, cho dù có nể tình của Kim Hùng đến đâu, hắn cũng sẽ đem Kim Tử Hy cấp diệt, không, không chỉ là nàng ngay cả Kim gia trên dưới mấy trăm vạn đầu Nhân Mạng cũng sẽ theo nàng chôn cùng. 

Pháp Thần không thể nhục, nhất là hắn lại là Pháp Thần có thể diệt đi Hóa Thần Chí Tôn tồn tại, càng là không thể nhục, nếu không đem sinh mạng của toàn tộc đến để rửa sạch lại.

"Diệp... Diệp Huynh Đệ! Ngươi là ai?"Kim Hùng đầu óc có chút không đủ dùng, lắp bắp nhìn về phía Diệp Tử Phàm hỏi. 

Tuy là hắn không thấy Diệp Tử Phàm làm như thế nào đánh bại Kim Tử Hy, nhưng mà từ trên người của Diệp Tử Phàm hiện nay vô ý toát ra một tia khí tức, cũng làm cho hắn cảm nhận được vô tận áp lực. 

Có thể đem một vị Siêu Phàm sơ kỳ viên mãn cảnh giới đánh bay hơn mười trượng, hắn tự nhận mình cũng có thể làm được, nhưng mà vẫn phải qua một vài chiêu, đằng này vô thanh vô tức làm cho một vị Siêu Phàm sơ kỳ viên mãn bay ra hơn mười trượng hắn tự nghĩ mình còn không có cái bản lãnh kia.

Cái vị Diệp Huynh Đệ trước mắt này tuyệt đối không phải là Võ Mạch cảnh, bây giờ nói hắn là một tên Phế Nhân lại là một điều hết sức buồn cười, thử nghĩ một Võ Mạch hoặc là Phế Nhân có thể đánh bại được một chân bước vào Siêu Phàm trung kỳ cảnh giới cường giả hay sao?

Ân, không phải Võ Mạch, cũng không phải Phế Nhân hắn lại nhìn không thấu đối phương tu vi, như vậy đối phương nhất định là Siêu Phàm cảnh giới bên trên cường giả, ít nhất cũng là Chân Huyền sơ kỳ cảnh giới. 

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn không khỏi trong lòng rùng mình một cái, hơn một tháng nay hắn đi xưng Huynh gọi Đệ với một vị Chân Huyền Chân Quân, nghĩ đến không khỏi một cơn ớn lạnh. 

Hắn tuy chỉ cách Chân Huyền có mỗi một bước ngắn, nhưng mà một bước này vô số tu luyện giả cả đời cũng chưa chắc vượt qua, nếu như không có cơ duyên cùng tài nguyên trợ giúp, lấy hắn Phàm Thể thể chất, thật sự rất khó bước chân vào Chân Huyền cảnh. 

Đối với Chân Huyền cảnh giới, hắn trong lòng vẫn là cho đầy đủ tôn trọng. 

"Kim Đại Ca, ta vẫn là Diệp Tử Phàm, chỉ là trước đây trong người có chút thương thế, nên mới có duyên đi cùng với ngươi một đoạn thời gian! "Diệp Tử Phàm đối với Kim Tử Hy thái độ thật là lạnh như băng, chỉ là đối với Kim Hùng, hắn lại phá lệ tươi cười nói. 

Chỉ là Kim Hùng nhìn hắn với ánh mắt đầy kính sợ, hắn trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, xem ra hắn cùng Kim Hùng Huynh Đệ chi tình sợ rằng sớm phải kết thúc. 

Cái ánh mắt kia hắn quá ư là hiểu rõ, đây không phải là Long Dung Thương, Quy Nhất, Phong Vũ Xuân mỗi khi đối mặt với mình hay sao?

"Vậy ngươi không phải là Võ Mạch cảnh? "Kim Hùng còn chưa tiếp nhận được mọi chuyện đang xảy ra, hắn rất là ngu ngốc hỏi một câu, chỉ là khi hỏi xong rồi hắn không khỏi hận không thể tát vào miệng của mình hai cái bàn tay, "Không.. Không, tiền bối trước đây là Kim Hùng vô tri, không biết ngài là một vị Chân Huyền cao nhân, có chỗ mạo phạm, xin ngài bỏ qua cho!"

Kim Hùng chà sát mồ hôi lạnh trên trán, trước đây không biết Diệp Tử Phàm tu vi chân thật, nghĩ hắn chỉ là một tên Võ Mạch phàm nhân, lại thấy hắn giống với đệ đệ của mình cho nên mới hào sảng dùng Huynh Đệ xưng hô, nếu như những Võ Mạch cảnh khác dám xưng huynh gọi đệ với hắn, hắn không cho cái tên vô lễ kia nằm trên giường mấy tháng là không thể. 

Tu luyện giới cấp bậc sâm nghiêm, không phải là một tên Siêu Phàm như hắn có thể thay đổi, với lại thật sự đứng trước mặt Diệp Tử Phàm bây giờ hắn thật sự không được tự nhiên, còn có vô hình áp lực, còn hơn xa Kim Trạch Trưởng Lão mang lại cho hắn, bây giờ bảo hắn gọi Diệp Tử Phàm một tiếng Diệp Huynh Đệ hắn có mười lá gan cũng không dám.

"Ngươi còn chưa chịu đi ra, không lẽ còn chờ ta đến mời hay sao?"Diệp Tử Phàm lắc đầu, cũng không quan tâm đến Kim Hùng nửa mà ánh mắt nhìn về cách đó một dặm không xa không dám nhúc nhích vị kia Chân Huyền cảnh cường giả. 

"Ầm ầm!! "

Ánh mắt của hắn lướt đi qua nơi nào, không gian bắt đầu vỡ vụn ra nơi ấy, hàng trăm căn tiểu phòng bị cái không gian loạn lưu cuốn đi sạch sẽ, từng tiếng gãy đỗ vang lên, chờ đến khi đến một dặm phạm vi, nó cũng không hề yếu bớt.

"Vãn bối Kim Hiển Trí, bái kiến Diệp Chân Quân!"Kim Hiển Trí nào còn dám ẩn trốn, lập tức hiện thân, hướng Diệp Tử Phàm cung kính hành lễ, nếu như hắn đi ra chậm một chút không chừng không gian sụp đổ kia cũng đem hắn cùng nhau xoắn nát như những căn phòng kia.