Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 487: Hổ huyền thiên xuất thủ



Ngô Nguyệt lắc đầu kiên quyết, Hổ Huyền Thiên vì trả thù cho nàng, cả tính mạng của mình cũng có thể bỏ qua, nàng cho dù chết, cũng tuyệt đối không rời đi nơi này.

Không những nàng không rời đi nơi này, mà bây giờ còn phải đến tìm Hổ Huyền Thiên, nếu như Hổ Huyền Thiên thật sự gặp chuyện không may, nàng cũng có thể ở tại bên cạnh.

Ân, cứ quyết định như thế! Ngô Nguyệt trong lòng âm thầm tự nhủ. 

"Hây! Vậy chúng ta chỉ cầu mong vị Huyền Thiên đại nhân kia không có việc gì!"

Ngô Kiện cũng là thở dài một tiếng, một khi Hổ Huyền Thiên gặp nạn, Vân Quang Thành người chẳng bao lâu sẽ liền tìm đến bọn họ nơi đây, bọ liên lụy là điều không thể nào tránh khỏi, nhưng mà Ngô Nguyệt lại không muốn rời đi, hắn cũng đã hết cách.

Chỉ hy vọng lần này Hổ Huyền Thiên có thể kiềm chế một chút, như vậy mọi chuyện liền là đại các, nếu như không được, như vậy cũng chỉ có thể mắc cho số phận mà thôi.

...

"Vô Kỵ! Vị Yêu Tôn Bệ Hạ kia dường như có chút bất mãn với chúng ta thì phải!" Phong Lãng có chút lòng dạ bất an hỏi. 

Hổ Huyền Thiên trước khi rời đi, nhìn bọn họ xẹt qua một tia sát khí, dù là rất nhạt, nhưng mà hắn vẫn có thể nhận ra đến.

Hắn có phần hiểu Hổ Huyền Thiên như thế nào lại nhìn bọn họ với ánh mắt đó, kia không phải là tại bọn họ không chịu ra tay cứu cứu giúp Ngô Nguyệt ngay từ đầu, để cho nành gặp phải nguy hiểm sao?

Mặc dù cuối cùng Ngô Nguyệt cũng được bọn họ cứu, nhưng mà đó là vì Ngô Nguyệt đã chạy đến được đây, cho nên Phong Vô Kỵ mới ra tay, hành động lần này của đám người mình không khác gì thấy chết không cứu, Hổ Huyền Thiên đối với bọn họ tốt mới là lạ.

Vị kia nếu thật sự ra tay với bọn họ, như vậy tất cả mọi người đều nguy hiểm, hắn cũng nghe Phong Vô Kỵ nói qua hắn không phải là Hóa Thần cường giả, không phải là Hóa Thần cường giả, đương nhiên cũng sẽ không có khả năng chống lại Hổ Huyền Thiên cho được, một khi vị Yêu Tôn kia nổi lên thú tính, như vậy an toàn của bọn họ thật sự đáng lo a.

"Yên tâm đi! Hắn ốc còn không mang nổi mình, tự thân khó giữ, sẽ không có ra tay với chúng ta! " Không chờ Phong Vô Kỵ nói, Lý Ứng Thiên đã lên tiếng trả lời.

"Chỉ giáo cho!" Phong Lãng cũng không làm cái dáng của một vị Vực Chủ trước kia, thành khẩn hướng Lý Ứng Thiên chỉ dạy.

Lời của Ngô Kiện vừa rồi kể, hắn cũng có nghe thấy, Hộ Thành Phù Trận, thật sự rất là khủng bố, nhưng mà muốn khởi động nó cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn còn nghe ra trong lời nói của Lý Ứng Thiên còn có một ẩn ý khác.

"Hừ! Hổ Huyền Thiên lần này, vâng lệnh chủ nhân Hộ Pháp tại Ngô phủ hậu viện nơi đây, cùng điều tra Vân Quang Thành thái độ, chỉ là hắn chỉ mới hoàn thành được một nửa nhiệm vụ đó là điều tra Vân Quang Thành hư thật, còn về việc Hộ Pháp tại nơi đây thì hắn lại không làm tròn trách nhiệm! "

"Hắn vì một người con gái, ngang nhiên bỏ mặc Chủ Nhân tại nơi đây bế quan an toàn không lo, lại chạy đi Vạn Linh Sơn Mạch suốt một tháng trời tìm kiếm tài nguyên, nếu như không phải Phong Vô Kỵ ra tay, Ngô phủ hậu viện nơi này cũng đã bị người ta cấp hủy." 

"Một khi Ngô Phủ bị hủy, lan đến nơi này Chủ Nhân bế quan, làm kinh động đến Chủ Nhân, một khi ngài ấy nổi giận, đến chừng đó, Hổ Huyền Thiên là người phải chịu trách nhiệm chính, cho dù có hắn có chết một trăm lần cũng không chuộc được tội! Bây giờ nơi đây không có sao, cũng không có kinh động đến chủ nhân, hắn là cảm ơn chúng ta còn không hết, sao lại dám ra tay với chúng ta! "

"Lần này nếu như hắn có thể may mắn thoát được người của Vân Quang Thành vây bắt, vậy thì cũng phải cầu mong sao cho Chủ Nhân không biết được chuyện này, nếu như mà không, hắn e là không nhìn thấy được Mặt Trời ngày mai!" Lý Ứng Thiên vuốt chòm râu trắng xóa của mình, dương dương đắc ý kết thúc câu chuyện. 

"Nói như vậy! Vị Yêu Tôn kia lần này là rất khó có sinh lộ a? " Phong Lãng cũng như đã hiểu ra.

Không làm tròn nhiệm vụ, bỏ mặc chủ nhân không thèm quan tâm, chỉ chút nữa thôi đã gây ra đại họa, là một tội chết, đi diệt Tiền gia cùng Trân Bảo Lâu kinh động đến Kim Nguyên Chí Tôn ũng là con đường chết, dù là con đường nào, dường như Hổ Huyền Thiên hiện tại cũng không có con đường sống, hiện tại người phải sợ hãi nhiều hơn là vị Yêu Tôn kia, chứ không phải bọn họ.

"Cũng may cái tên Ngô Kiện kia không có rời đi, nếu như không! Hừ! " Lý Ứng Thiên nhìn về phía Ngô Kiện ba người, hừ lạnh một tiếng. 

Cái tên Ngô Kiện này, thời gian qua đi theo Hổ Huyền Thiên cho nên đã có chút không biết mình họ gì rồi! Muốn chưa có sự cho phép của Diệp Tử Phàm mà định rời đi, hắn suy nghĩ cũng qua nhiều, đi xuống Âm Phủ còn không sai biệt lắm.

"Huyền Thiên đại nhân a! Ta cũng là chúc ngài may mắn! " 

Nhìn về hướng trung tâm của Vân Quang Thành, Phong Vô Kỵ cũng là lên tiếng nói nhỏ. 

Hổ Huyền Thiên đi lần này, chết nhiều hơn sống, hắn có vượt qua được Vân Quang Thành, cũng chưa chắc gì qua được chủ nhân một quan ải, có thể hắn cũng biết họa lần này của mình gây ra, cho nên không màng tất cả trả thù cho Ngô Nguyệt, hơn ai hết, bọn họ đều biết vị Chủ Nhân kia làm người tàn nhẫn độc ác như thế nào. 

...

Tiền gia! Vạn Kim Điện!

"Rầm!"

"Nham Thư! Ngươi là có chuyện...? "

Tiền Phú Quý đang cùng một số vị Tiền gia Trưởng Lão đang bàn chuyện quan trọng, không nghĩ đến đứa con cưng của mình lại không hiểu chuyện, xông thẳng đi vào.

Hắn vừa muốn quát mắng, dạy dỗ cho tên nghịch tử này một trận, chỉ là khi thấy người cùng vào là với Tiền Nham Thư là Dương Huân, những lời mắng chửi muốn tuôn ra hắn lại nuốt trở vào. 

"Các ngươi lui xuống trước đi!" Tiền Phú Quý ra hiệu cho mọi người lui ra.

Dương Huân, Đạo Thể Thông Thần Chí Cường, là cánh tay phải đắc lực của Lục Ban Bệ Hạ tại Trân Bảo Lâu, thực lực so với Linh Thể Thông Thần Chí Cường Giả của hắn là mạnh hơn không phải một cấp bậc, hơn nữa ngày thường Dương Huân cũng thường xuyên đến đây chơi, hai bên cũng rất là tâm đầu ý hợp, nhìn thấy hắn xuất hiện cùng Tiền Nham Thư, lỗ mãng xông vào Vạn Kim Điện, hắn biết chuyện này cũng không có bình thường. 

"Nham Thư! Nói đi, ngươi lại gây ra tai họa gì?"

Dương Huân là khách, đáng lý hắn phải khách sáo vài câu chào hỏi, chỉ là nhìn toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc của Tiền Nham Thư, hắn cũng chỉ đành bỏ qua cái công đoạn kia.

"Phụ thân! Ta muốn gặp Lão Tổ! " Tiền Nham Thư gấp không thể chờ được nói.

"Lão Tổ hiện tại đang bế quan, không có chuyện gì quan trọng, chờ ngài xuất quan hãy nói!"

Nhìn Tiền Nham Thư này, hắn lại rất là không vừa mắt, gây sự khắp nơi không nói, hắn còn biết mấy trăm vị Thông Thần trong tộc đã chết đi không lâu trước đó rất có thể có liên quan đến Tiền Nham Thư.

Ngay khi Tiền Nham Thư dùng Truyền Âm Ngọc Phù nhờ cậy đám người Tiền Đại Lục chuyển hướng đi diệt cái tên Ngô Kiện kia, Tiền Đại Từ cũng đã liên hệ lại với hắn, sau khi báo cáo với hắn không có bao lâu thời gian, đám người của Tiền Đại Từ Hồn Đăng đã nát, nếu như không phải cái tên Tiền Nham Thư này muốn bọn họ chuyển hướng đi tìm Ngô Kiện hai người trả thù, có thể đám người bọn họ đã không phải chết, chuyện này trách nhiệm lớn nhất chính là thuộc về Tiền Nham Thư. 

Chỉ vì hắn chỉ có một đứa con này, cho nên dù không muốn, hắn vẫn phải giúp Tiền Nham Thư che giấu, nếu như không, Tiền Nham Thư nhất định sẽ bị Lão Tổ phạt nặng, một lúc hại chết bảy trăm vị Thông Thần cường giả, Lão Tổ không lột gia nó mới là lạ.

"Phụ thân.. Chuyện này.... Chuyện này!! "Tiền Nham Thư có chút ấp a ấp úng.

Hắn có thể nói như thế nào đây, là vì hắn sắc dục huân tâm, hay là nhai tý tất báo, cho nên mới phải đắc tội với một vị Hóa Thần Chí Tôn cường giả, nếu như sự thật nói ra, hắn không bị lão cha của mình cắt làm tám khối mới là lạ.

"Tiền Tộc Trưởng! Lần này chúng tôi là gặp rắc rối, chúng tôi đã đắc tội với một vị Hóa Thần Chí Tôn cường giả! "

Dương Huân thở dài, không nghĩ đến cái tên Tiền Nham Thư này ngày thường bên ngoài ra vẻ ta đây, ngang ngược hung tàn, khi gặp phải phụ thân của hắn, hắn lại như một con cừu non như vậy. 

Không còn cách nào khác, hắn cũng chỉ đem đầu đuôi câu chuyện kể ra mà thôi, đương nhiên, hắn cũng không có nói mình là người ham nhiều lợi ích, muốn được trèo lên vị Tiền Chí Tôn cho nên mới giúp đỡ Tiền Nham Thư, mà là Tiền Nham Thư lấy quan hệ thân thiết của hai nhà ra thuyết phục hắn, làm hắn không còn cách nào mới giúp đỡ cho Tiền Nham Thư làm xằng làm bậy.