Nói đến đây, cô lại thấy trong lòng có chút không vui. Khi cô bạn thanh mai trúc mã Đường Hiểu Thu của anh đột nhiên ở lại Trác gia, ngoài trừ Trác Phi Vũ, ai nấy trong nhà cũng đều tất bật, đến Trác lão cũng vậy, làm gì còn ai có thời gian quan tâm đến cô, nhưng cũng nhờ vậy mà cô được phần nào thoải mái.
Nhưng cứ đi tới đi lui cô lại gặp cô ta, còn phải ăn uống chung một bàn, thật sự rất khó chịu. Lẽ nào cô thật sự đã ghen.
Lúc này, Trác Phi Vũ đang họp vẫn không quên nhắn tin quan tâm vợ.
(Em lấy bài xong chưa?)
(Xong rồi. Nhưng em muốn đi mua ít đồ.)
(Anh đến đón, chúng ta cùng đi.)
(Không cần đâu, em đi một mình được rồi. Anh bận việc tiếp đi.)
(Cẩn thận.)
(Em biết rồi. Anh không phải lo đâu.)
(Vợ anh thì anh lo. Em quản cái gì?)
Lâm Lợi Lợi nhìn cô cười toe toét mà không khỏi ganh tị. “Lúc nào cũng được ông xã quan tâm, ngưỡng mộ cậu quá đi mất.”
“Cậu đừng trêu mình.”
Cả hai trao đổi bài dở xong thì cùng rời khỏi thư viện đến khu thương mại. Trước khi trở về nhà, cô tranh thủ ghé qua bệnh viện một chút. Vì cô vẫn còn đang phân vân, nên chuyện đi khám thai lại cô đã giấu không nói cho anh biết.
Nhưng cô nào biết rằng, mọi hành động của cô lúc này, đều bị một người phụ nữ trung niên, ngồi trong xế hộp sang trọng phía bên kia đường, thu hết vào trong tầm mắt.
Trước ghế lái còn có một người đàn ông. Ông ta cẩn thận đưa điện thoại về phía người phụ nữ, chỉ đúng một bức ảnh. Là bức ảnh mà thám tử của họ chụp được lần trước, khi An Tịch Vy được Trác Phi Vũ đưa đến trường.
“Cậu trai này là…”
“Chủ tịch của tập đoàn Way. Trác Phi Vũ.”
“Là cậu ta?”
“Cô gái vừa rồi tôi chỉ bà, là cô vợ bất đắc dĩ của Trác tổng. Nhưng theo tôi biết thì tình cảm của họ rất tốt, không hề giống như lời đồn. Cũng như bức ảnh này, có lẽ là do cố ý để bị chụp được.”
Bà ta tức giận ném bức ảnh sang một bên. “Tiểu thư thì sao? Về nước mấy hôm rồi, sao nó vẫn chưa về nhà?”
“Theo tôi biết. Thì tiểu thư đã chuyển đến Trác gia.”
“Chuyển đến Trác gia?”
“Vâng! Có cần tôi cho người đến đón tiểu thư về không?”
“Không vội. Để xem kế hoạch của nó là gì đã.”
“Bà chủ…”
Người phụ nữ phát tay.
“Thiệp mời đã gửi đi đủ hết chưa?”
“Cũng gần như xong!”
“Điều tra thế nào rồi?”
“Chuyện đó… Vẫn chưa có tin tức hồi báo.”
“Hửm? Sao lâu vậy?”
"Tôi cũng không biết nữa. Có thể là do người của chúng ta không đủ năng lực, hoặc là do một thế lực nào đó phía sau có máu mặt quá lớn.”
“Ý gì?”
“Tôi chỉ suy đoán vậy thôi. Tôi sẽ cố gắng cho thêm người tìm kiếm.”
Bà ta bất giác thở dài, bàn tay day lấy thái dương, dáng vẻ đầy mệt mỏi.
“Bà chủ, bà lại đau đầu sao?”
Bà ta không trả lời, chỉ phát tay ám chỉ cho xe lăn bánh.
Nhưng họ lại hoàn toàn không biết, trong khi mình đang theo dõi người khác, thì lại có một người khác đang theo dõi mình.
“Trác tổng, có cần…”
“Không vội. Là địch hay bạn còn chưa biết. Cứ quan sát thêm đã. Nhưng có vẻ Tịch Vy, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.”
“Phu nhân làm sao?”
Anh không trả lời, chỉ phát tay cho xe lăn bánh.
Qua phản chiếu kính, đâu đó Lý Huân đã thấy anh cất tiếng thở dài.
“…” Rõ ràng tình cảm của vợ chồng boss rất tốt mà. Nàng có tình, chàng có ý. Không hiểu boss đang lo cái gì?
***
Biệt thự Trác gia.
Đường Hiểu Thu nhìn tới nhìn lui. Thấy An Tịch Vy loay hoay trong bếp cùng bà Văn, cô ta liền tranh thủ chạy lên phòng ngủ của cô và Trác Phi Vũ lục lọi tìm kiếm gì đó.
“Đâu rồi?”
Cô ta đến tủ quần áo liền tìm được chiếc túi xách mà hôm qua cô đã mang ra ngoài. Tiện tay mở chiếc ba lô bên cạnh, có lẽ là chiếc mà bình thường cô hay mang nó đến trường học. Đúng như cô ta đoán, bên trong cả hai chiếc đều có bảo hiểm của phụ nữ, trừ phụ nữ mang thai, tới tháng ai cũng đều phải dùng.
“An Tịch Vy ơi An Tịch Vy. Để tôi xem lần này cô giải thích thế nào đây.”
Cô ta liền tự tin mang sang phòng của Trác lão để vạch tội.
Nhưng cô ta lại hoàn toàn không biết, mọi hành động của cô ta hiện tại đều bị thu lại qua màn hình camera, nhưng chủ nhân bên kia lại không có chút gì lo lắng, ngược lại còn rất bình thường.
Tiêu Vỹ Văn vô tình trông thấy mà không khỏi tò mò. “Trác tổng, đó không phải là phòng của ngài sao?”
“Ừ.”
“Có cần tôi gọi bảo vệ…”
“Tôi đang chơi trò mạo hiểm.”
“…” Hả? Anh ta ngơ ra khó hiểu. Biết có người lẽn vô phòng lục lọi mà anh lại tỉnh bơ, còn bảo là đang chơi trò gì cơ.
Không nằm ngoài dự liệu. Chưa đầy nửa tiếng Trác Phi Vũ đã bị Trác lão giục về nhà, nói đúng hơn là bắt buộc phải về.
Cả đại sảnh đều bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng u ám.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Trác lão mà An Tịch Vy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông chỉ bảo cô ngồi đó đợi, cho đến khi mọi người về đông đủ, trong đó có cả Trác Phi Vũ. Rõ ràng sáng nay vẫn còn rất bình thường.