Trác Phi Vũ không khỏi bất ngờ, cô ngốc nhà anh hôm nay không những kiên cường, còn biết dùng gậy ông đập lưng ông. Rất có tiến bộ.
Trác lão đang còn suy nghĩ thì Trác Phi Vũ đã đứng dậy.
“Tịch Vy nói đúng. Nếu mọi người đều nghĩ cô ấy nói dối. Thì cứ làm kiểm tra đi.”
Đường Hiểu Thu cứ nghĩ anh đang rất không vui vì chuyện An Tịch Vy lừa gạt mình, nên mới đồng ý làm kiểm tra. Lần này cô ta nhất định sẽ giành lại tất cả những gì đáng lý thuộc về mình. Nhưng cô ta lại hoàn toàn không biết, chuyện hay ho vẫn đang đợi mình ở phía sau.
Trước khi đến bệnh viện, Trác lão ra lệnh cho Dương Trung rước bác sĩ riêng của ông tới để kiểm tra mạch tượng xem kết quả thế nào.
Còn chưa mở lời. Trác Phi Vũ đã vỗ vai ông ta.
“Ông là bác sĩ riêng nhiều năm của Trác gia. Lời nói của ông là đáng tin cậy nhất. Có gì nói đó, không cần làm trái lương tâm. Đừng để đến lúc làm nhân viên quét rác vỉa hè cùng không ai dám nhận.”
Ánh mắt ông ta lẽn nhìn Đường Hiểu Thu mà nuốt một ngụm khí lạnh. Không biết Trác Phi Vũ có biết được chuyện ông ta đã nói chuyện riêng với Đường Hiểu Thu hay không? Nhưng đây rõ ràng là đang cảnh cáo ông ta. Giờ có cho ông ta núi vàng núi bạc, ông ta cũng không dám nói bậy.
“Vì thể trạng của Trác thiếu phu nhân yếu ớt, nên tôi không dám chắc Trác thiếu phu nhân có mang thai hay không, nhưng theo mạch tượng và kinh nghiệm nhiều năm của tôi. Thì cô ấy đang mang thai, một hai tháng gì đó. Nếu muốn chắc chắn thì nên đến bệnh viện siêu âm.”
“Ông về được rồi.”
“Cảm ơn Trác tổng!” Vừa nói xong, ông ta đã cắm đầu cắm cổ chạy ra.
“Chú Dương!”
Nhìn ám chỉ của Trác Phi Vũ, ông ta liền biết phải làm gì. Liền cúi đầu lui bước. Trong khi Trác lão chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng lúc này, ông làm gì có tâm trạng để quan tâm.
Riêng Đường Hiểu Thu vẫn là không nhịn được liền đuổi theo ra cổng. “Ông nói nhảm gì vậy? Tôi đã bảo cô ta giả vờ, ông cứ nói qua loa là được rồi mà. Có phải con nhỏ đó đã mua chuộc ông không?”
“Không không.” Ông ta vội xua tay. “Đúng là tôi đang rất cần tiền. Nhưng xin lỗi cô Đường, tiền của cô tôi không dám nhận. Sự thật là thiếu phu nhân đang mang thai. Bởi vì tính chất việc này quá hệ trọng. Nên tôi không dám khẳng định thôi. Tôi xin phép!”
Nhìn theo bóng lưng ông ta mà Đường Hiểu Thu liền bắt đầu lo lắng. “Không thể nào. Chắc chắn là nói dối.”
Bên ngoài cổng lớn. Bác sĩ vừa ra tới liền thấy Dương Trung tựa cửa nhìn mình.
“Trợ lý Dương, cậu không cần phải khách sáo đâu. Tôi có thể tự về được rồi.”
“Hình như ông đã hiểu lầm thì phải. Tôi chỉ đợi ông để thông báo. Ông bị thiếu gia đuổi việc rồi.”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Một chân không thể đạp hai thuyền. Chó không trung thành tự khắc chủ sẽ không cần nữa. Còn nữa, ông nên hiểu một điều. Ở Trác gia, ai mới là kim chủ.”
“Tôi, tôi…”
Không đợi ông ta nói hết câu. Dương Trung đã một mạch đi vào.
Trở lại phía An Tịch Vy.
Không để ai phải nghi ngờ, Trác Phi Vũ đã yêu cầu tất cả cùng đến bệnh viện. Lúc này Trác lão và mọi người đều tập trung ở phòng siêu âm.
Từng hình ảnh, từng chi tiết đều được bác sĩ chú thích và ghi lại rất rõ ràng. Nhìn túi thai trong bụng An Tịch Vy lúc này mà ai cũng đều cứng họng. Chỉ là họ thắc mắc cô mang theo thứ đó bên người để làm gì, không thì mọi người cũng đâu hiểu lầm như vậy.
Riêng Đường Hiểu Thu, cô ta suy sụp đến không còn đứng vững. “Không thể nào? Không thể như vậy được.”
“Trác tổng, đây là nhịp tim thai. Em bé phát triển rất tốt. Còn về phu nhân, ăn uống cho nhiều vào và giữ tâm trạng thật tốt thì sẽ mau khỏe thôi.”
Trác lão tuy vui mừng, nhưng lại vô cùng áy náy vì đã tin lời Đường Hiểu Thu đuổi cô đi.
***
“Cháu dâu, ông nội xin lỗi vì đã không tin tưởng cháu.”
Cô nắm tay ông lắc đầu. “Cháu dâu không trách ông. Vì nếu là ai, gặp phải tình huống đó, cũng đều không giữ được bình tĩnh mà.”
Trác Mỹ Chi vẫn là không nhịn được. “Cháu đó, đang không mang theo mấy thứ đó bên người làm gì, nếu không thì mọi người cũng không hiểu lầm như vậy.”
“Cháu xin lỗi! Đó chỉ là một thói quen, cháu lúc nào cũng mang theo như vậy, vì bình thường nếu không dùng đến cũng có thể cho. Nên cháu…”
Trác Phi Vũ thật sự cạn lời với cô vợ này của anh. Như vậy cũng nghĩ ra được.
“Hiểu Thu, suýt chút nữa cháu đã gây ra họa lớn rồi, cháu không có gì muốn nói với Vy Vy sao?”
“Cháu…”
“Không cần đâu. Cháu vẫn muốn tích đức cho đứa con mới tượng hình này. Nhưng cô ta nhất định phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông nội và mọi người có mặt ở đây. Đúng như những gì cô ta đã yêu cầu với cháu.”
“Ông nội Trác, cháu…”
“Có chơi thì có chịu. Là cháu tự đưa ra yêu cầu như vậy. Giờ Vy Vy bảo sao thì cháu làm vậy đi.”
Đường Hiểu Thu ấm ức quỳ xuống dập đầu trước Trác lão rồi quay sang dập đầu trước mọi người.
An Tịch Vy nhìn thấy cảnh tượng này cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đó là do cô ta tự chuốc lấy, so với những gì cô ta làm với mình, cô lại thấy mình không hề quá đáng. “Phi Vũ! Em mệt rồi.”
“Anh Phi Vũ!”
“Cút!” Anh không quan tâm cô ta muốn nói gì với mình, dịu dàng cúi xuống bế An Tịch Vy lên.
“Chúng ta về nhà.” Nói rồi, anh một mạch bế cô ra xe, trở về căn hộ riêng của họ.