“Không cần. Em có thể tự bắt xe.” Nói rồi, cô lạnh lùng quay bước.
“Tịch Vy!”
Cô khựng lại như đang chờ nghe, nhưng một ánh nhìn cô cũng chẳng cho anh.
“Em… Cẩn thận. Đợi em bình tĩnh lại, anh sẽ tìm em.”
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh khuất dần, mà nước mắt anh chảy ngược vào tim. Anh cố dặn lòng không được yếu đuối. Nhưng trái tim cứ như bị ai bóp nghẽn, đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Vì muốn cắt đứt hoàn toàn với Trác Phi Vũ, cô đã không đến ký túc xá trường, để tránh kinh động đến Trác lão và mọi người. Nên cô đã nhờ Lâm Lợi Lợi thuê giúp mình một căn phòng dành cho sinh viên ở bên ngoài. Lâm Lợi Lợi hỏi mãi cô mới chịu nói, chuyện cô và chồng sắp ly hôn, nhưng đã xảy ra chuyện gì thì cô nhất quyết không nói. Thấy vậy, cô ta cũng chuyển ra ngoài ở ghép cùng cô cho có chị có em.
Hiện tại thì cô ta đã tìm được một công việc mới ở khách sạn, không những có thể thực tập còn có lương ổn định, riêng An Tịch Vy thì vẫn chưa có, vì đa phần, họ đều không nhận phụ nữ mang thai, nhưng việc làm thêm ở cửa hàng vẫn đủ để cô trang trải.
Ở một nơi khác.
Lý Cẩn Mai vừa chăm sóc cây cảnh, vừa nói chuyện qua loa ngoài điện thoại.
“Tình hình bên đó giờ thế nào?”
[Đúng như bà mong muốn, chắc chắn họ đã chia tay rồi.]
Bà ta liền gật đầu tán thưởng. “Xem ra con bé đó cũng là một đứa trẻ biết điều. Còn chuyện tìm người thì sao?”
[Chuyện đó hôm trước họ bảo đã có manh mối, nhưng đến nay vẫn chưa nghe hồi báo gì cả. Nhưng hình như bên phía tiểu thư thì không ổn cho lắm.]
“Không ổn?”
[Chuyện là…]
“Bà chủ không hay rồi.” Quản gia từ bên ngoài chạy sọc vào cắt ngang cuộc nói chuyện của bà ta.
“Ông la lối om xòm cái gì?”
“Thám tử đã có hồi báo, nhưng họ bảo không gọi cho bà được, họ nói đã tìm được người rồi.”
Bà ta liền kích động khiến điện thoại trên tay giúp việc rơi luôn xuống nền gạch.
“Chú nói gì? Tìm… Tìm được rồi.”
“Vâng! Nhưng mà…”
“Có gì chú nói nhanh đi. Con bé đang ở đâu?”
“Rất xa mà cũng rất gần.” Ông quản gia khó xử nhìn bà. “Là Trác thiếu phu nhân, cô An Tịch Vy.”
“…” An Tịch Vy? Bà ta liền suy sụp ngã bệt xuống ghế. “Tại sao lại như vậy?”
“Bà chủ, giờ bà định thế nào?”
Bà mượn sức của quản gia đứng dậy. Vội vã đến cửa hàng nơi An Tịch Vy đang làm việc. Nhưng chỉ dám nhìn ở phía đằng xa, chứ nào dám tới gần. Nhìn cô phải loay hoay soạn hàng hóa mà lòng bà đau như cắt. Tìm tới tìm lui với mong muốn bù đắp những ngày tháng xa cách, nhưng cũng chính tay bà đã đẩy con gái xuống vực sâu.
“Trác Phi Vũ vậy mà lại không chút động tĩnh gì, cậu ta thật sự chỉ đang lợi dụng con bé sao. Nếu không sao lại để con bé phải cực khổ vậy chứ?”
“Chuyện đó tôi cũng không rành, nhưng bên phía tiểu thư vừa gọi tới. Bảo Đường Thị sắp không trụ được nữa rồi.”
“Sắp xếp chuyến bay gần nhất. Lập tức xuất phát.”
“Vậy còn…” Quản gia chỉ tay về phía An Tịch Vy.
“Về rồi tính.”
Tuy rất muốn nhận lại cô, nhưng bà biết lúc này rất không thích hợp.
***
Từ cửa hàng bách hóa trở về, An Tịch Vy cứ bước thẩn thờ nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
Mới đây mà đã hơn một tuần cô không gặp anh. Không biết giờ này anh đang làm gì?
An Tịch Vy ơi An Tịch Vy! Mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày và anh ấy vốn không cùng thế giới. Anh ấy đang làm gì thì có liên quan gì đến mày.
Chuyện gì cũng có lý do riêng của nó. Không phải tự nhiên mà cô muốn bỏ đi, cũng không phải vì chút giận dỗi mà cô lại đề nghị ly hôn. Cũng như Lý Cẩn Mai, không phải tự nhiên mà bà ta lo sợ cô không chấp nhận có một người mẹ như bà.
Thật ra trước khi đến gặp Trác Phi Vũ, họ đã gặp nhau. Lý Cẩn Mai còn tự nhận mình là mẹ của Đường Hiểu Thu, bà ta bảo nếu cô biết điều thì nên tự rời khỏi Trác Phi Vũ, giống như những lời Thẳm Sương đã từng nói với cô, anh chỉ đang lợi dụng cô để đạt được điều mình muốn. Đến khi cô hết giá trị lợi dụng cũng là lúc cô bị tống cổ ra đường. Đường Hiểu Thu với anh mới thật sự là một đôi. Còn cô chính là kẻ thứ ba cản trở hạnh phúc của họ.
Ban đầu cô cũng chẳng để tâm, vì cô không có lý do phải tin lời bà ta. Nhưng không ngờ, niềm tin của cô dành cho anh liền sụp đổ, khi cô chính tai nghe được, đoạn đối thoại giữa anh và Đường Hiểu Thu, anh vốn dĩ không cần đứa con này. Chỉ là cô quá ngây thơ, yêu phải một người không máu, không tim.
Vừa đến cửa phòng trọ thì vô tình gặp Trác Phi Vũ. Cô không chút bất ngờ, khi anh biết được chỗ cô đang sống.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón em về.”
Lúc này cô thật sự rất muốn xà vào lòng anh cùng một cái ôm thật chặt, bảo là em rất nhớ anh, nhưng cô đã không làm như vậy. Cô nắm chặt tay để cố giữ sự kiên định. “Em nghĩ không cần thiết nữa đâu.”