Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 64: Nói lý lẽ



“Trước khi giám đốc ghế thăm, tôi sẽ đưa cô đến sở cảnh sát, xem cô có còn chối nữa hay không?”

“Quản lý Mã, chị tin tôi đi mà. Tôi trên có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, tôi không thể mất công việc ở đây được.”

Mặc cho cô ta van xin, chị ta vẫn kiên quyết kéo tay cô ta ra ngoài. Cả hai đang giằng co thì An Tịch Vy đúng lúc đi vào, vô tình nghe được đám đồng nghiệp, ai cũng đang huyên thuyên buộc tội cho cô ta, cô vội chạy qua can ngăn.

“Có gì từ từ nói, sao lại động tay động chân như vậy chứ?”

Quản lý Mã chưa kịp bước đi, đã trừng mắt nhìn cô, không nhanh không chậm, chị ta liền kéo bản tên của cô lên khiến bước chân cô tiến về phía trước một bước. “An Tịch Vy?”

Cô gạt tay chị ta ra khỏi người mình. “Vừa rồi, tôi có nghe nói chị bị mất đồ. Tôi không nghĩ là chị ấy làm.”

Cô ta nghe vậy liền mừng rỡ, bước vội qua nắm lấy tay cô. “Tịch Vy, thật sự không phải chị.”

Cô mỉm cười, gật đầu với chị ta. Lại nhìn sang người đối diện. “Tuy chưa tiếp xúc lâu, nhưng thời gian qua làm việc cùng nhau. Tôi tin chị ấy không phải người như vậy. Trước giờ quản lý Mã quản lý nhân viên, đều chỉ dựa vào suy luận thôi sao?”

Không chỉ mình chị ta, mà ai cũng phải ngớ người với dáng vẻ từ tốn đầy tự tin của cô, khi đối mặt với cấp trên.

Chị ta dở khóc dở cười. “Cô nghĩ mình là ai? Một nhân viên mới vắt mũi còn chưa sạch, mà lại dám ở đây vênh váo với tôi.”

“Tôi không dám. Nhưng cũng như quản lý Mã nói, tôi đánh giá chị Lâm là một người tốt, chỉ là quan niệm của riêng một mình tôi. Vậy chị nói chị Lâm trộm đồ của chị, bằng chứng đâu. Hay đó cũng chỉ là suy đoán của riêng một mình chị."

Nghe An Tịch Vy phân tích mà ai cũng phải gật đầu tán đồng khiến chị ta càng tức điên lên.

“Tôi là quản lý. Tôi nói sao thì là vậy.” Nói đến đây, chị ta lại có chút suy nghĩ, liền đi lòng vòng quan sát cô từ trên xuống dưới. “Nãy giờ tôi cũng không để ý. Hay cô chính là người trộm nhẫn của tôi.”

“Tôi mong quản lý Mã, trước khi buộc tội cho người khác, thì nên lấy bằng chứng ra trước.”

“Bằng chứng?” Chị ta liền bật cười. “Cô vắng mặt chính là bằng chứng tốt nhất.”

Nghe vậy cả đám liền nhốn nháo lên. Đúng là lúc quản lý truyền thông báo tập họp mọi người thì không thấy cô đâu hết.

Cô không vội lên tiếng, nhìn xuống bụng phẳng lì. Vừa rồi đúng lúc cô không khỏe nên đã ở phòng vệ sinh hết một lúc.

“Sao? Hết đường chối rồi. Biết điều thì lấy nhẫn ra, theo tôi đi đầu thú.”

“Tôi không lấy thì làm sao trả? Thay vì đón giá đón non, sao chị không kiểm tra camera?”

“Cô nói không lấy thì là không lấy sao? Một đứa nghèo hèn không điều kiện như cô thì không thể sai được. Hơn nữa, camera của khách sạn, đâu thế dựa vào một nhân viên cỏn con như cô, nói kiểm là kiểm. Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi, cút khỏi Hoa Dương, nếu khiến tôi vui, may ra tôi sẽ tha cho cô một con đường sống.”

“Quản lý Mã, chị quá đáng rồi đó. Nhẫn của chị bị mất, là chị có thể ăn nói lung tung buộc tội cho người khác như vậy sao? Tịch Vy chỉ muốn giúp tôi. Chị không cần phải làm khó em ấy.” Lâm My biết rõ An Tịch Vy mấy nay luôn không khỏe, cũng biết cô giấu mọi người chuyện mình mang thai. Lần trước cô ta cũng vì vô tình thấy cô nôn trong nhà vệ sinh nên mới biết được. Cô ta cũng đã hứa sẽ giúp cô giữ bí mật.

Chị ta chưa kịp nói thêm, đã có thông báo triệu tập từ giám đốc.

“Xem như hai người may mắn, đợi đợt khảo sát kết thúc. Xem tôi sẽ trị các cô thế nào. Hứ…”

Nói rồi, chị ta ngoe nguẩy rời đi. Cả đám đồng nghiệp cũng vội bước theo chuẩn bị. Vì hôm nay không chỉ là buổi khảo sát bình thường. Mà họ còn nghe đồn, chủ tịch sẽ chọn một địa điểm ngẫu nhiên đích thân xuống đánh giá.

Lâm My khó xử nhìn sang An Tịch Vy. “Em không sao chứ? Chị thấy em hơi xanh xao, hay là xin nghỉ một hôm đến bệnh viện khám xem thế nào.”

Cô chạm tay xuống chiếc bụng nhỏ trong bộ váy đồng phục của khách sạn. “Không cần đâu chị. Mấy hôm trước em có khám rồi, bác sĩ bảo em bị nghén trong thai kỳ thôi.”

Cô ta liền nắm lấy tay cô. “Cám ơn em vì đã tin tưởng chị.”

“Em không tin chị, chỉ là em không vừa mắt khi có một quản lý như vậy thôi.”

Cô cứ vậy mà đi, khiến cô ta không khỏi hụt hẫng. Không biết cô gái An Tịch Vy này là người như thế nào, lai lịch ra sao. Trông cô rất giản dị, tính cách thì hòa đồng, khiêm tốn, nhưng sao cách nói chuyện này…

Bên ngoài sảnh chính.

Ai cũng luồn cúi, dạ dạ thưa thưa khi giám đốc Trần Anh Minh không ngừng huyên thuyên.

“Tôi nói rồi, một hạt bụi cũng không được phép tồn tại, các người là sao đây? Muốn chống đối có phải không?”

Cả đám nhân viên, trong đó có cả quản lý Mã Huệ Linh, vừa ra tới đã cúi thấp người chẳng dám ngẩng lên, khi thấy giám đốc đích thân xuống chỉnh đốn cả khâu vệ sinh.

Ông ta đang hùng hổ chỉ trỏ vào từng ngõ ngách, thì vô tình nhìn thấy An Tịch Vy bước ra trong bộ đồ nhân viên mà không ngừng dụi mắt.

Vì lần trước An Tịch Vy có đến dùng bữa cơm thân mật cùng Trác lão và các thành viên khác của Trác gia, do Đường Hiểu Thu tổ chức, nên ông ta đã có dịp gặp gỡ.

Có phải không vậy, sao chủ tịch phu nhân lại xuất hiện ở đây?
— QUẢNG CÁO —