Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 31



Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 31: BỊ ANH TÌM VỀ NHÀ

Tô Hiên Minh tắt điện thoại với Lạc Phương Nhã, gọi cho tài xế bảo hắn lái xe đến trước cửa chờ anh.

Cho nên lúc từ Đế Quang ra, tài xế đã chờ ở cửa.

Tài xế vừa nhìn thấy anh đi ra bèn đưa ngay chìa khóa xe cho Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh cũng không nói gì, nhận lấy chìa khóa xe, đặt bánh kem cầm trên tay xuống ghế lái phụ, sau đó phóng vút lao đi.

Mặt tài xế sợ trắng bệch khi thấy cách lái xe của tổng giám đốc Tô.

Trời ơi, tổng giám đốc Tô chơi đua xe sao? Lái nhanh quá mức.

Thực ra Tô Hiên Minh không chơi đua xe, anh lo lắng cho Lạc Phương Nhã nên mới lái xe nhanh như vậy.

Từ Đế Quang đến quảng trường Vân Đan thường tốn khoảng một tiếng, Tô Hiên Minh chỉ cần 40 phút.

Cùng với tiếng phanh xe chói tai, xe của Tô Hiên Minh đậu méo xẹo trên quảng trường Vân Đan.

Chìa khóa cũng chưa kịp rút, anh vội vàng xuống xe.

Anh vừa dùng điện thoại di động gọi cho Lạc Phương Nhã, vừa chạy về phía hồ U Minh.

Nhưng gọi mãi cho Lạc Phương Nhã không được, Tô Hiên Minh cau mày, sau đó tìm kiếm Lạc Phương Nhã dọc theo hồ U Minh.

Hồ U Minh không quá lớn nhưng lại nhiều người.

Tô Hiên Minh nhìn bốn phía, tìm kiếm Lạc Phương Nhã.

Cuối cùng Tô Hiên Minh thấy Lạc Phương Nhã lẻ loi sau ngọn núi giả ngẩn người nhìn mặt hồ U Minh.

Trong chớp mắt, Tô Hiên Minh như có cảm giác Lạc Phương Nhã sẽ nhảy xuống hồ U Minh.

Tô Hiên Minh chau chặt mày, lập tức bước thật nhanh về phía Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã có vẻ cảm nhận được điều gì, ánh mắt vốn dĩ đang nhìn về hồ U Minh chậm rãi quay lại.

Thấy Tô Hiên Minh đi về phía cô, cô cũng không di chuyển, chỉ đứng đó một cách yên tĩnh.

Tô Hiên Minh dừng lại trước mặt Lạc Phương Nhã khoảng một mét rồi gọi cô: “Phương Nhã!”

Tiếng gọi của Tô Hiên Minh khiến Lạc Phương Nhã run lên, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống.

Thấy Lạc Phương Nhã khóc, đáy lòng Tô Hiên Minh nhói đau từng cơn, anh đi nhanh tới ôm cô vào lòng không chút đắn đo.

Lạc Phương Nhã trong lòng Tô Hiên Minh cảm giác tìm thấy một chỗ dựa, vùi trong lòng anh khóc òa lên như phải chịu sự tủi thân quá lớn.

Tô Hiên Minh biết Lạc Phương Nhã tủi thân, cũng không ngăn cô khóc, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô.

Lạc Phương Nhã khóc rất lâu trong lòng Tô Hiên Minh mới từ từ bình tĩnh lại.

Tô Hiên Minh lấy khăn tay trong túi, vừa lau nước mắt cho Lạc Phương Nhã, vừa nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta quay về được không? Nhé?”

Lạc Phương Nhã không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó nắm tay Lạc Phương Nhã đi về quảng trường Vân Đan.

Tô Hiên Minh đưa Lạc Phương Nhã lên xe,

Sau khi lên xe, Lạc Phương Nhã xem như đã hoàn toàn bình tĩnh.

Tô Hiên Minh biết rõ Lạc Phương Nhã có chuyện gì, lại muốn Lạc Phương Nhã tự nói ra nên anh lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nghe câu hỏi của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã định kể hết những ấm ức với Tô Hiên Minh theo phản xạ, nhưng nghĩ tới trưởng phòng nói lần sao chép này có ảnh hưởng rất lớn với Đế Quang. Cô lo lắng Tô Hiên Minh biết chuyện sẽ ra mặt cho cô, đến lúc đó bị cô liên lụy, thế nên Lạc Phương Nhã nhắm mắt lại, nói một câu: “Không có chuyện gì cả”.

Tô Hiên Minh không hiểu vì sao Lạc Phương Nhã không nói với anh chuyện này? Tuy anh không nói với cô, nhưng cô nên đoán được anh có vị trí không thấp trong Đế Quang chứ nhỉ?

Lúc đầu Tô Hiên Minh muốn trực tiếp hỏi Lạc Phương Nhã, cuối cùng ngẫm lại vẫn bỏ qua.

Lạc Phương Nhã tựa lưng vào ghế ngồi, mắt nhắm hờ, vốn không muốn trả lời Tô Hiên Minh, kết quả cô lại tựa lưng vào ghế ngủ mất.

Có điều cô ngủ không ngon lắm, chân mày nhíu chặt.

Sau khi Tô Hiên Minh phát hiện cô ngủ, anh dừng xe ở ven đường.

Anh cởi áo khoác đắp cho Lạc Phương Nhã rồi mới tiếp tục lái xe chạy về phía biệt thự của mình.

Từ Đế Quang đến quảng trường Vân Đan mất một tiếng, Tô Hiên Minh chỉ tốn 40 phút.

Mà từ quảng trường Vân Đan đến Lam Điền Uyển chỉ mất nửa tiếng, kết quả Tô Hiên Minh lái xe cả một tiếng rưỡi…

Tô Hiên Minh cho xe dừng trước biệt thự một cách chậm rãi, sau đó tắt máy xuống xe.

Anh mở cổng biệt thự ra, sau đó mới quay lại xe ôm Lạc Phương Nhã xuống.

Đột nhiên bị Tô Hiên Minh ôm, Lạc Phương Nhã ưm nhẹ một tiếng, đầu hơi động đậy. Cuối cùng cô quay mặt về phía Tô Hiên Minh, lại tiếp tục ngủ.

Tô Hiên Minh mím môi, đá cửa xe rồi ôm Lạc Phương Nhã vào biệt thự.

Sau khi vào biệt thự, anh không dừng lại mà ôm thẳng Lạc Phương Nhã đến giường trong phòng mình.

Tô Hiên Minh cởi giày cho Lạc Phương Nhã, đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.

Đi xuống tầng, anh lại cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Nửa tiếng sau, anh xách theo túi lớn túi nhỏ về, sau đó bận rộn trong phòng bếp.

Lạc Phương Nhã ngủ một giấc mấy tiếng, mãi đến khi trời sắp tối, cô mới tỉnh lại.

Lạc Phương Nhã lười biếng giãn tứ chi, ngáp, tiếp tục chui vào chăn, sau đó thuận thế mò về phía tủ đầu giường theo thói quen… Không mò được điện thoại di động.

Lạc Phương Nhã chau mày, tiếp tục mò, vẫn không mò được, bèn ngồi dậy.

Thấy gối đầu, ga trải giường đều trắng tinh, ngay cả đồ đạc trong phòng cũng là màu trắng, cô sửng sốt, sau đó quan sát một vòng cảnh tượng quanh mình, mắt trợn to.

Đây không phải là phòng ngủ của cô… Đây là đâu?

Lạc Phương Nhã ngơ vài giây mới nhớ ra mình bị Lâm Nga hãm hại, sau khi bị công ty khai trừ, cô đến hồ U Minh.

Sau đó Tô Hiên Minh gọi điện thoại hỏi cô ở đâu, rồi anh tìm đến hồ U Minh…

Cô khóc hồi lâu trong lòng anh, sau đó anh đưa cô lên xe, cô ngủ luôn trong xe anh…

Đây có lẽ là biệt thự của anh! Lạc Phương Nhã liếc nhìn xung quanh, sau đó vén chăn lên.

Ra khỏi phòng, Lạc Phương Nhã vừa quan sát cách bố trí xung quanh vừa đi xuống cầu thang.

Bởi vì Lạc Phương Nhã không mang giày nên không hề phát ra tiếng động khi cô đi xuống cầu thang,

Tô Hiên Minh đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tài liệu, mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt của biệt thứ chiếu lên khuôn mặt anh khiến ngũ quan tinh tế tỏa ra tia sáng rực rỡ.

Lạc Phương Nhã nhìn đến mức tim đập hụt mất một nhịp, chần chừ đôi chút, vội vã định thu tầm mắt lại, nhưng không ngờ Tô Hiên Minh lại ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào mắt cô.

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Hiên Minh không chút dao động, nhưng Lạc Phương Nhã bị anh nhìn đến độ căng thẳng, nắm chặt vạt áo không biết làm gì.