Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 49: HÔN TRỘM
Trong gian phòng yên tĩnh có một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng trong không khí.
Lạc Phương Nhã ngồi nghiêng bên giường, bụng ngón tay đặt ở trên gáy của Tô Hiên Minh, thong thả xoa ấn với sức lực thích hợp.
“Anh có thấy đỡ hơn chút nào không?”
“Ừ, đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn em.” Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã, chân mày vốn nhíu chặt đã giãn ra.
Thấy Tô Hiên Minh như vậy, trái tim đang lo lắng của Lạc Phương Nhã cũng dần dần yên tâm.
“Anh đừng khách sáo làm gì, anh cứ nằm xuống, để em xoa bóp thêm lúc nữa.”
“Ừ.” Tô Hiên Minh quay đầu lại, lười biếng híp mắt lại.
động tác xoa ấn trên tay Lạc Phương Nhã không dừng, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng cong lên mang theo sự ấm áp thỏa mãn.
Lực massage vừa phải khiến cảm giác đau đớn sau gáy biến mất, hàng mi dài lại cong của Tô Hiên Minh khẽ chớp chớp. Đôi mắt khép hờ rồi chậm rãi nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lạc Phương Nhã bất giác dừng tay nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường quay lưng về phía cô.
Sau một lúc lâu, cô rón rén đứng dậy, vòng qua cuối giường để sang bên kia.
Ánh mắt cô có chút tham lam tập trung ở trên gương mặt điển trai đang ngủ của Tô Hiên Minh.
Dưới ánh đèn vàng phía đầu giường, gương mặt với những đường nét vốn đã hoàn mỹ lại càng thêm tinh xảo.
Lạc Phương Nhã nhìn chằm chằm vào Tô Hiên Minh, trên gương mặt vô cùng dịu dàng.
Chỉ khi anh ngủ, cô mới dám để lộ ra chút tâm tư nhỏ bé của mình.
Bởi vì cô không có chút can đảm nào để tiếp nhận hậu quả sau khi mình tỏ tình, Tô Hiên Minh có thể sẽ không để ý tới cô nữa.
“Anh có thích em chút nào không…” Lạc Phương Nhã khẽ nói, không kìm nén được cảm xúc mà chậm rãi thò tay về phía gương mặt đẹp trai của Tô Hiên Minh.
Bởi vì quá khẩn trương, đầu ngón tay của cô càng run rẩy dữ dội hơn.
Thậm chí khi đầu ngón tay đã sắp chạm đến mặt anh, cô vẫn sợ hãi mà dừng lại.
Lạc Phương Nhã tham lam nhìn gương mặt đang ngủ yên và cố nuốt nước bọt, sau đó đầu ngón tay lại cẩn thận thò tới, cuối cùng rơi xuống rất nhẹ trên gương mặt của Tô Hiên Minh.
Khi ngón tay chạm vào trên gương mặt của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã lập tức cảm giác như có một dòng điện mạnh truyền vào ngón tay của mình, làm cho tim cô bỗng nhiên chững lại một nhịp, ngón tay càng run rẩy hơn nữa.
Lạc Phương Nhã sợ sẽ làm cho Tô Hiên Minh tỉnh lại nên vội vàng rút tay về.
Cô cẩn thận liếc nhìn gương mặt đang ngủ của Tô Hiên Minh, phát hiện anh vẫn ngủ rất sâu, lúc này Lạc Phương Nhã mới lại thò tay tới.
Lần này cô cẩn thận di chuyển từ vầng trán cao, trắng mịn của Tô Hiên Minh đến hai hàng lông mày sắc bén, lông mi dài lại cong, cái mũi thẳng mà anh tuấn, hốc mắt tuyệt đẹp, gò má tinh tế, cuối cùng là bờ môi mỏng hoàn hảo…
Môi anh còn từng hôn cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại trong trí nhớ kia lập tức xuất hiện trong đầu, làm cho tim Lạc Phương Nhã đập thịch thịch.
Cô nhìn chằm chằm vào môi của Tô Hiên Minh không chớp mắt, mặt bất giác ghé sát lại phía mặt anh.
Lại một lần thôi, chỉ lén lút một lần này là được rồi…
Trong lòng Lạc Phương Nhã tự nhủ với mình như thế, cuối cùng cẩn thận chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh.
Cô không dám có quá nhiều động tác, chỉ chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh rồi nhanh chóng rời ra.
Sau khi được như mong muốn, trên mặt Lạc Phương Nhã hiện ra nụ cười sung sướng.
Sau khi tham lam nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hiên Minh một lúc, cô giơ tay kéo chăn trên người của Tô Hiên Minh bị tuột xuống, nhẹ nhàng đắp kín cho anh rồi đứng dậy rời khỏi phòng của Tô Hiên Minh…
Lạc Phương Nhã rời đi không lâu thì Tô Hiên Minh đã tỉnh lại.
Anh ngồi dậy và nhìn lướt qua gian phòng một lượt nhưng không nhìn thấy Lạc Phương Nhã, tầm mắt của anh đờ ra một lát, sau đó nhanh chóng vén chăn xuống giường.
Anh đi dép và ra khỏi phòng, lao thẳng đến phòng khách dưới tầng.
Phòng khách vốn sáng sủa lại chỉ còn một cái đèn tường đèn u ám vẫn sáng, Lạc Phương Nhã cũng không ở đó.
Tô Hiên Minh bước nhanh tới trước bàn trà và cầm điện thoại di động lên, anh không nghĩ quá nhiều, gọi điện thoại luôn cho Lạc Phương Nhã.
Chờ sau khi bấm gọi, anh mới chú ý thấy bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Đã muộn thế này, chắc cô cũng ngủ rồi…
Tô Hiên Minh sợ đánh thức cô nên vội vàng tắt cuộc điện thoại đã đổ chuông vài tiếng.
Kết quả anh vừa cúp máy được mấy giây thì điện thoại đổ chuông.
Là Lạc Phương Nhã gọi tới, bàn tay Tô Hiên Minh nắm điện thoại chợt run rẩy. Sau khi nuốt nước bọt, Tô Hiên Minh mới ấn nút nghe máy.
Còn không chờ anh mở miệng, bên kia đã vọng tới giọng nói lo lắng của Lạc Phương Nhã: “Sao vậy? Gáy anh lại đau à?”
Nghe được Lạc Phương Nhã quan tâm, nơi nào đó ở sâu trong trái tim Tô Hiên Minh căng lên, thật đầy.
“Không phải.” Tô Hiên Minh dừng một chút mới nói tiếp: “Em về nhà rồi à?”
Lạc Phương Nhã “A” một tiếng, sau đó lại nói: “Em đang ở trên xe taxi, phải lát nữa mới về được tới nhà.”
Cô còn ở trên xe taxi à? Hóa ra cô mới đi không lâu!
Tô Hiên Minh mím môi hỏi: “Sao em không gọi anh?”
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới trả lời: “Anh không thoải mái, hơn nữa lúc đó anh ngủ rồi.”
Ngón tay Tô Hiên Minh cầm điện thoại siết chặt, sau đó lãnh đạm nói ra những lời quan tâm trong điện thoại: “Không an toàn.”
“Em gọi xe của hãng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lạc Phương Nhã mỉm cười trả lời.
Tô Hiên Minh “Hừ” một tiếng, không nói chuyện.
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới nói tiếp: “Sau này em sẽ không làm vậy nữa, em hứa.”
Lúc này Tô Hiên Minh mới khẽ “Ừ” một tiếng.
“Ngày mai anh muốn ăn gì? Em sẽ mang bữa sáng qua cho anh.” Lần này, rõ ràng giọng nói của Lạc Phương Nhã rất vui vẻ.
Tô Hiên Minh cũng bị cô lây nhiễm, khóe miệng hơi cong lên: “Cháo.”
Lạc Phương Nhã nói một từ “Được”, sau đó lại hỏi: “Anh thích cháo loại nào?”
“Loại nào cũng được.” Tô Hiên Minh bình thường rất kén chọn tự nhiên lại nói loại nào cũng được. Nếu để cho Chu Thạc nghe được, đại khái sẽ lại than thở một tiếng sức hấp dẫn của cô Lạc quá lớn.
Cuộc điện thoại này cũng không dừng lại ở bữa sáng mà vẫn tiếp tục.
Mặc dù hơn nửa đều là Lạc Phương Nhã nói chuyện còn Tô Hiên Minh đang nghe.
Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không cúp máy, không chỉ vậy, anh còn thỉnh thoảng sẽ trả lời Lạc Phương Nhã một câu.
Mãi đến khi Lạc Phương Nhã nói cô đã về đến nhà, Tô Hiên Minh mới nói chúc Lạc Phương Nhã ngủ ngon.
Mặc dù Lạc Phương Nhã ngủ muộn nhưng sáng sớm ngày hôm sau cô đã tới biệt thự của Tô Hiên Minh.
Trái lại Tô Hiên Minh với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và mới tỉnh lại ra mở cửa cho Lạc Phương Nhã.
Ở trong ấn tượng của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh vĩnh viễn đều giống như vị thần không dính khói lửa nhân gian.
Mà dáng vẻ mới tỉnh ngủ của anh lúc này lại làm cho Tô Hiên Minh có vẻ không phải không dính khói lửa nhân gian, làm người ta cảm giác anh vẫn là người phàm.
Đại khái chẳng có mấy ai có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hiên Minh!
Trong lòng Lạc Phương Nhã âm thầm thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó cười tới đôi mắt cong hỏi: “Anh có muốn ngủ tiếp không?”
“Không cần.” Tô Hiên Minh lắc đầu, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Khóe miệng Lạc Phương Nhã hơi cong lên và nhìn theo bóng lưng của Tô Hiên Minh, sau đó cô cầm theo bữa sáng vào nhà ăn…