Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 69: VỜ NHƯ TRONG LÒNG ANH CÓ CÔ
Tô Hiên Minh đắp chăn lên người Lạc Phương Nhã, sau đó anh đứng dậy đi đến trước ghế sofa, đang định xem tập tài liệu mà mình mang theo tới thì lại bị hấp dẫn bởi lọ sơn móng tay được để trên bàn trà.
Nói thật, lúc nghe Tống Di Vân nói Lạc Phương Nhã rất thích sơn móng anh, anh cũng thấy bất ngờ.
Theo như anh biết, trước giờ Lạc Phương Nhã không dùng đổ trang điểm.
Anh cũng chưa từng thấy cô sơn móng bao giờ, hơn nữa, lọ sơn này lại còn là màu đỏ.
Đáy mắt anh lóe lên phần kinh ngạc, Tô Hiên Minh chuyển mắt sang nhìn một thứ khác để ở bên cạnh nó.
Là tập sách tranh mà Lạc Phương Nhã mua.
Cái này mới phù hợp với ấn tượng của anh đối với cô.
Anh cong môi cười, lấy một tập tài liệu ở trong túi ra xem.
Mặc dù đã thảo luận phương án giải quyết với tập đoàn tài chính LM rồi, nhưng anh vẫn cố ý mời phó tổng giám đốc Diệp của bên kia cùng đi ăn tối, thể hiện rằng mình coi trọng người ta.
Bữa tiệc riêng tư nên mang cô theo nhỉ.
Đưa mắt nhìn người đang ngủ trên xích đu, Tô Hiên Minh cong môi cười.
Lạc Phương Nhã ngủ hai tiếng đồng hồ, trong lúc Tống Di Vân tới đưa đ ĩa phim cho Tô Hiên Minh.
Lạc Phương Nhã mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm cây to ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi mới ngồi dậy.
Cô vừa động đậy, tấm chăn trên người đã tuột xuống, lúc này Lạc Phương Nhã mới chú ý đến tấm chăn được đắp trên người mình.
Có lẽ là do cô Tống đắp cho cô! Lạc Phương Nhã thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Mới đi được hai bước, cô bất ngờ chú ý tới có một người đang ngồi ở trên ghế sofa.
Anh đang cúi đầu nhìn chăm chú tài liệu ở trên tay, hàng mi dài và cong tạo thành một chiếc quạt phủ bóng rất đẹp.
Ánh tà dương chiếu qua cửa sổ to sát đất, lẳng lặng phủ lên trên người anh, bóng hình tuyệt mỹ như tranh vẽ.
Anh hoàn mỹ đến mức không chân thực, giống như thể chỉ một chớp mắt sau anh sẽ biến mất đi.
Lạc Phương Nhã bất giác đi tới như muốn nắm gì đó…
Tô Hiên Minh vẫn nhìn thẳng vào tài liệu, trong đó nảy sinh vài vấn đề nên anh đang tìm thêm tư liệu, đột nhiên trước mặt mình xuất hiện một chiếc bóng.
Anh hơi nhíu mày sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải tầm mắt chăm chú của Lạc Phương Nhã.
Động tác của anh làm cho cô giật mình, Lạc Phương Nhã chần chừ nửa giây rồi hốt hoảng dời mắt sang chỗ khác.
Tô Hiên Minh cũng không nhận ra cô có gì khác lạ, anh để tài liệu trong tay xuống rồi thoải mái mở lời: “Em tỉnh rồi à?”
Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó cô hít sâu một hơi, đợi cho lòng mình bình tĩnh lại rồi mới ra vẻ tự nhiên, giọng điệu bình bình hỏi lại anh: “Anh về lúc nào thế?”
“Vừa nãy.” Tô Hiên Minh hờ hững đáp.
Lạc Phương Nhã “ồ” một tiếng, đột nhiên cô để ý đến lọ sơn móng tay trên bàn trà.
Với cô nó không có tác dụng gì cả, chỉ có điều Tống Di Vân khuyên quá nên cô mới mua về, thôi thì bỏ đi.
Lạc Phương Nhã nghĩ vậy nên đưa tay cầm lọ sơn móng tay đó lên, chuẩn bị vứt vào trong sọt rác.
Đột nhiên giọng nói của Tô Hiên Minh vang lên: “Em thích cái này à?”
Cái này? Cái nào? Lạc Phương Nhã ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi thấy cô không nói lời nào, Tô Hiên Minh lại cho rằng Lạc Phương Nhã cũng giống như những gì Tống Di Vân vừa nói cho anh biết, cô thích nhưng lại ngại tự tô, thế là anh bảo: “Để anh sơn cho em nhé?”
“Hả?” Anh ấy vừa nói gì vậy? Anh ấy tô cho cô? Có phải cô đang nằm mơ không? Lạc Phương Nhã đờ đẫn thêm lần nữa.
Ngay cả Tô Hiên Minh cầm lấy lọ sơn trên tay cô khi nào cô cũng không để ý.
Tô Hiên Minh lật qua lật lại lọ sơn móng nho nhỏ trong tay, nói thật, đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy nó.
Anh không thích phụ nữ tiếp xúc quá gần với chính mình, cho nên xưa nay những thứ đồ như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở bên cạnh anh.
Anh mở lọ sơn ra, một mùi hương gay mũi phả ngay trước mặt, không dễ ngửi lắm.
Anh hơi nhíu mày, kìm nén kích động muốn ném nó đi rồi vỗ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đây này.”
Đến giờ Lạc Phương Nhã mới hiểu Tô Hiên Minh định tô son cho cô thật chứ không phải là đùa.
Lạc Phương Nhã nuốt nước miếng rồi nói: “Cái đó… để em tự làm.”
Tô Hiên Minh không trả lời cô mà nói thẳng: “Tô thế nào?”
Đừng trách vì sao Tô Hiên Minh hỏi vậy, anh chưa từng có kinh nghiệm thật.
“Lấy bàn chải nhỏ đó quét sơn móng tay rồi tô lên ngón áp út.” Nếu Tô Hiên Minh đã chú tâm muốn sơn cho cô thật thì Lạc Phương Nhã cũng thoải mái chỉ anh.
Tay trái của Tô Hiên Minh cầm lọ sơn móng tay, tay phải cầm lấy bàn chải nhỏ, quét sơn lên rồi tô lên ngón áp út của Lạc Phương Nhã.
Cô mở mắt, lặng yên chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình.
Anh hơi cúi xuống, không nháy mắt một lần, vẻ mặt chú tâm vô cùng như thể đang làm một chuyện gì quan trọng lắm.
Có lẽ anh không phải thích cô cho nên mới son móng cho cô, nhưng cô có thể vờ như là, vờ như trong lòng anh có mình.
Vậy thì cô sẽ giấu anh thật kỹ ở trong lòng, thế là đủ.
Vậy là đủ rồi.
Giữa lúc Lạc Phương Nhã ngây người, Tô Hiên Minh đã sơn ngón áp út xong cho cô.
Anh ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Có muốn tô ngón khác không?”
Lạc Phương Nhã lấy lại tinh thần, cô lắc đầu: “Không, không cần đâu, vậy được rồi.”
Tô Hiên Minh thấy hơi kỳ lạ, sao chỉ tô có một ngón mà thôi. Trong ấn tượng của anh, những người phụ nữ khác đều tô cả bàn tay, khiến cho người ta không chịu nổi.
Nhưng mà Lạc Phương Nhã lại chỉ tô một ngón, thế cũng tốt.
Tô Hiên Minh không nói thêm gì nữa, anh đậy lọ sơn móng tay lại, đặt lên bàn trà rồi đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa mới đi được hai bước, anh bỗng chú ý thấy Lạc Phương Nhã cầm lọ sơn móng trên bàn lên rồi ném vào thùng rác.
Không phải cô thích sơn móng tay lắm mà? Sao lại ném?
Có lẽ với cô tác dụng của nó chỉ là để tô lên ngón áp út của tay phải thôi sao?
Tô Hiên Minh lắc đầu, anh thấy mình cả nghĩ quá rồi.
Cô vui là được, ném thì cứ ném đi.
Lạc Phương Nhã không biết suy nghĩ trong lòng Tô Hiên Minh, cô vốn cũng không thích sơn móng tay cho lắm.
Nếu không phải vì Tô Hiên Minh nói muốn tô cho cô, cô đã ném nó trước đó rồi.
“Nhưng mà cũng may là chưa ném, nếu không sao anh có thể tô cho mình được.” Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn móng tay áp út vừa được sơn, khóe môi từ từ cong lên từng chút một…