Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 94: Viên mãn



Sau khi ăn cháo và uống thuốc xong thì Tống Dực cũng đỡ sốt, nhưng mà tay chân vẫn còn hơi lạnh.Chắc có lẽ là do đêm qua anh ấy dầm mưa rồi.

Mộng Ninh nằm xuống rồi ôm lấy anh,hai mắt đỏ ao luôn rồi.

'" Không có khóc nhè,anh hết bệnh rồi"

" Hức …hức …anh bệnh mà không nói với em,đáng ghét "

" Bây giờ thì anh đã khoẻ rồi,em yên tâm nhé.."

" Ừm …"

Đến đầu giờ chiều thì cô lao người giúp cho Tống Dực rồi sau đó thì ăn cháo rồi uống thêm một lần thuốc nữa.

Cũng may là anh ấy cũng đã khoẻ rồi chứ nếu không thì cô sẽ đưa ảnh đến bệnh viện chợ an toàn …

" Anh nghỉ ngơi đi,em đem tô xuống nhà "

" Ừm,vất vả cho em rồi "

" Không sao mà,anh là chồng của em "

Đem tô và ly xuống dưới nhà rồi thì Mộng Ninh đem ly sữa lên cho anh để khi mà anh đói bụng thì có thể uống ngay.

__&

Qua 2 tuần sau thì mọi thứ cũng trở lại như bình thường,cả hai người liền đi về thành phố C thăm ba mẹ.Từ khi cưới nhau đến giờ thì đây mới là lần đầu tiên trở về.

" Ba mẹ con mới về.."

" Ừm,hai đứa mau vào nhà đi,…"

" Dạ …".

Tống Dực nắm tay vợ mình đi vào trong nhà,bụng của cô cũng lớn lắm rồi cho nên anh rất là cẩn thận trọng những bước đi của cô.

Bước vào nhà thì mẹ Thanh lấy nước cho con gái và con rễ, rồi sau đó thì ngồi xuống nói chuyện và hỏi thăm cháu ngoại của mình.Còn Kiều Nhân thì vừa mới đi chợ rồi,chắc có lẽ ông ấy cũng sắp về nhà. Chuyện là lúc nãy bà đã đi chợ rồi nhưng mà vẫn còn quên một số thứ,cho nên mới bảo chồng mình đi ra chợ mua thêm. Bởi vì hôm nay bà biết con rể và con gái của mình về nhà cho nên phải nấu nhiều món để cho hai đứa nó tẩm bổ.

6 giờ tối thì thức ăn cũng đã được dọn lên nào là canh hầm,thịt heo,bông cải xào,…Đối với ở dưới quê thì mấy món này vô cùng ngon và đắc đỏ lắm rồi.

" Tống Dực con cứ ăn tự nhiên vào đừng có ngại."

" Dạ,con cảm ơn ba …’’

" Ba! Sao ba không gấp thức ăn cho con vậy."

" Chẳng phải Tống Dực đã gấp rồi sao,sắp làm mẹ rồi mà còn nhõng nhẽo nữa …"

Cô xụ mặt xuống nhìn ba của mình, rồi sau đó thì ông cũng gấp mấy miếng thịt vào bát của con gái mình.

" Tống Dực,con bé nó hơi nhõng nhẽo…"

" Dạ, không có đâu ba.Cô ấy như vậy rất đáng yêu …"

Khi nghe anh nói như vậy thì cô cũng chỉ biết cười trừ mà thôi, nhưng sự thật là cô đáng yêu thật mà.Lâu lâu khi về nhà thì cô mới nhõng nhẽo cho vui nhà vui cửa mà thôi.

Sau khi ăn xong thì cả nhà ra sảnh trước nhà ngồi chơi, giờ này vẫn còn sớm mà cho nên chưa thể đi ngủ được.Đám trẻ ở quanh xóm cứ chạy qua chạy lại không ngừng khiến cho cả xóm cũng phải lắc đầu ngao ngán nhưng mà không khí vẫn rất là vui vẻ, niềm nở.

" Bụng của con lớn quá,em bé có hay đạp không"

" Thằng bé nó hay đạp lắm mẹ,mỗi tối nó điều đạp người con. Nhưng mà không có đau."

" Ừm,ráng lên con gái,khi nào con sinh thì mẹ sẽ lên với con …"

" Dạ.."

Cô nghe mẹ nói là sinh con là sẽ rất đau,nó giống như là bị gãy 20 cái xương sườn vậy.Cô vừa nghe đến đây thì muốn khóc rồi, thật sự mà nói thì cô rất là sợ đau.

Nhưng mà không sao,cái gì đến thì cũng phải đến mà thôi.Vì con thì cô sẽ cố gắng tất cả và cũng vì tình yêu của cả hai người nữa.

Đến 9 giờ tối thì cả nhà cũng đi ngủ,cô nằm trên giường cứ nhớ lại những gì mẹ mình nói mà ám ảnh ở trong lòng.

" Bà xã,em sao thế"

" Em sợ,sợ đau …"

" Ngoan nào, em sẽ không sao đâu.Có anh ở bên thì em sẽ không đau đâu …"

" Khi em vào phòng sinh thì anh sẽ vào cùng em và con. Có như vậy thì em sẽ khống còn đau nữa,anh sẽ nói với bác sĩ giỏi nhất đỡ đẻ cho em …"

Khi mà nghe được những lời này thì cô cũng cảm thấy ấm áp ở trong lòng rồi,mọi phiền muộn điều tan biến hết rồi …

" Có anh ở đây rồi,dù có như thế nào thì anh cũng sẽ ở bên cạnh của em …"

" Mộng Ninh ngoan nào…"

" Em sinh rồi sẽ xấu đến lúc đó anh vẫn yêu em chứ …"

" Anh vẫn sẽ yêu em như tình yêu của ngày đầu,tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi như ngày hôm nay. Chỉ có điều là anh sẽ yêu em nhiều hơn chứ không có giảm bớt …"

Tan chảy mất thôi,thật sự nghe anh nói thì cô liền muốn yêu anh nhiều hơn nữa …Cô ôm chầm lấy chồng mình rồi đặt lên môi của anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

" Em yêu anh …".

" Ưm…anh cũng yêu em,yêu em đến hết cuộc đời …"

" Sau này em đừng hỏi những câu như thế nữa,anh lúc nào cũng đặt em ở vị trí ưu tiên cả cho nên em đừng lo lắng gì hết …Cả phần đời còn lại của em đã có anh lo rồi,vậy cho em chỉ cần sống thật tốt và yêu anh mỗi ngày mà thôi…"

" Vâng,em biết rồi chồng yêu …"

Đến cuối cùng thì cô cũng có tình yêu đích thực của đời mình, một tình yêu chân thành thật sự.Đúng là sống trên đời này được yêu và đã yêu đó chính là điều đáng sống nhất.

Cô đang hạnh phúc với tình yêu mà Tống Dực đã dành cho cô, và cũng hạnh phúc vì anh luôn dành hết sự chân thành và tử tế cho hai mẹ con.Có đôi lúc cô hay mè nheo,bực bội trong lòng nhưng cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn sự nhẹ nhàng dành cho cô. Chỉ cần bao nhiêu đây thôi thì cô cũng đã hiểu được tình yêu mà dành cho cô nó to lớn như thế nào rồi,anh ấy không nói nhiều nhưng mà lại làm nhiều và cũng làm đúng lúc nữa …

Tình yêu đôi khi nó lại là sự bù trừ cho nhau,con người của chúng ta không có ai hoàn hảo cả. Nhưng trong mắt của cô anh ấy là một người chồng, người cha tuyệt vời nhất …Sau khi cưới nhau cứ ngỡ là anh ấy sẽ thay đổi tính cách nhưng không ngờ người thay đổi lại là cô chứ không phải là anh,nhưng mà cuộc sống của hai người vẫn vui vẻ và hạnh phúc như trước mà thôi.

Đúng là yêu đúng người thì sẽ trở thành một cô công chúa nhỏ, chúng ta không cần cố gắng làm mọi thứ nhưng đối phương vẫn cứ yêu thương và cưng chiều mình thì đó mới gọi là tình yêu,một tình yêu vĩnh cửu.