Trong lúc Tử Hy bế Mộc Tinh đến phòng y tế thì cô nàng đã ngất đi trong lòng của cô.
Chuyện Mộc Tinh tỉnh dậy là hơn nửa tiếng sau, cũng đã hết tiết 1, Mộc Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, người thấy đầu tiên chính là Tử Hy.
" Cậu vẫn ở đây à? Mình ngất bao lâu rồi" ─ giọng nói của cô nàng hơi khàn lại yếu ớt.
" Cậu ngất đi hơn nửa tiếng rồi! Cậu thấy trong người sao rồi? "
Thấy cô nàng đã tỉnh Tử Hy ngồi dậy nét mặt lo lắng.
" Còn hơi chóng mặt " ─ Mộc Tinh mặt mày trắng bệch.
Tử Hy rót chút nước cho cô nàng ─" uống chút nước đi! "
Cô đỡ Mộc Tinh dậy, mớm nước cho cô nàng, uống xong thì đỡ cô nằm xuống.
" Phải chi biết cậu sẽ ra nông nỗi này tớ đã không cho cậu uống rượu rồi! " ─ Tử Hy sắc mặt âm trầm, giọng điệu lại áy náy.
" Thật ra tửu lượng của tớ không kém như vậy đâu! Do tớ lúc tối còn uống thêm vài ly "
" Hả! Cái gì cơ? " ─ Tử Hy ngây người tại chỗ.
Tử Hy ngẩn ra 1 giây mới hoàn hồn, nét mặt trách cứ nhìn Mộc Tinh nói.
" Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông! Cậu báo hại mình rồi đấy, đừng nói là lúc tối tớ đưa cậu về còn chưa say đó nhé! "
" Ừm! Muốn thử thêm một chút rượu nên là! Hì hì ~ " ─ Mộc Tinh cười ngây ngô
Trong bar tối hôm qua do Mộc Tinh thấy có đám người lâu lâu lại hướng mắt nhìn về phía họ sợ Tử Hy xảy ra chuyện nên đành giả say đi về.
Trên đường về cô nàng ngủ đi lúc nào không hay về tới kí túc xá không lâu thì tỉnh lại thấy đã nằm trên giường, cô nàng uống rượu không đủ thèm liền lấy thêm vài chai rượu giấu trong phòng ra uống.
Tử Hy cạn lời với nữ 9 này luôn rồi.
" Cười cái gì mà cười nghỉ ngơi cho khoẻ đi " ─ Tử Hy búng trán cô nàng.
" Ah! Đau " - Mộc Tinh la oán lên
" Như vậy mới vừa lòng cậu " ─ Tử Hy không nể nang gì với cô nàng nữa.
" Tử Hy nè! Chắc bây giờ trên diễn đàn của trường chắc nổi lắm nhỉ? " ─ Mộc Tinh ôm trán oai oán nói thêm.
" Ừ! Tớ biết trước rồi " ─ Tử Hy không mặn không nhạt trả lời.
" Cậu tính sao? Khi mọi người nghi ngờ chúng ta đồng tính luyến ái, tớ không chịu đâu! Giới tính của tớ bình thường mà! "
Mộc Tinh xụ mặt xuống ai oán kể lễ.
" Sao trăng gì? Tớ giúp cậu cắt bớt con đường đào hoa của cậu đấy! Bây giờ cậu cứ lo cho sự nghiệp trước mắt cái đã kia kìa " ─ Tử Hy liếc xéo cô nàng.
Mộc Tinh thì lại bĩu môi không đồng tình.
Tử Hy nhìn cô nàng rồi thở dài một hơi " yên tâm đi! Dài ngày sẽ quên đi thôi ".
Trong phòng y tế, trầm lặng đi vài phần.
Tử Hy thì im lặng gọt táo cô vừa mua về trước đó, Mộc Tinh thì nằm trên giường bệnh, đang suy tư cái gì đó, lúc Tử Hy vừa gọt táo xong thì Mộc Tinh khe khẽ hỏi.
" Tử Hy! Cậu sẽ đi thật sao? " Tử Hy nhướng mày nhìn cô nàng, sau đó chỉ ' ừ ' một tiếng.
" Tớ ở đây học thêm 2 tuần nữa thì sẽ đi " Tử Hy không nhìn Mộc Tinh mà nhìn quả táo trên tay, đang tách từng miếng ra.
Khi nghe Tử Hy nói chỉ còn 2 tuần nữa cô sẽ đi, Mộc Tinh xửng sốt vài giây, tâm tình kích động khá lâu sau mới kiềm nén được.
" Cậu nói hết năm nay mà? " giọng nói của cô nàng hơi run.
" Vì có lí do nên tớ phải đi xuất ngoại sớm " cô đưa một miếng táo cho Mộc Tinh, cô nàng im lặng cầm lấy.
Tử Hy cũng đưa một miếng táo lên miệng cắn một cái 'rụp' hưởng thức hương vị thì nghe Mộc Tinh hỏi.
" Cậu đi bao lâu? "
" hả? " Tử Hy đang nhai táo nên không không trả lời ngay được, cô nuốt táo trong miệng xong thì mới trả lời.
" Tầm 3 năm "
" Vậy là 3 năm tớ không thể gặp cậu được rồi " Mộc Tinh kiềm nén tâm tình nên giọng nói ra có chút nghẹn ngào.
" Ngốc! Thiết bị di động được phát minh ra để làm gì?! " ─ Tử Hy cười cười lộ ra hàm răng sứ trắng tinh, nụ cười thật lòng không chút câu nệ tiểu tiết.
" Vậy thì tớ sẽ liên lạc với cậu thường xuyên luôn đấy nhé! "
Tử Hy nhướn mày nói.
" Tùy cậu thôi! Nếu không bận tớ sẽ nhắc máy "
" Hứa rồi đó nhé " ─ Mộc Tinh giơ ngón út lên " Móc nghéo với tớ đi ".
Tử Hy đưa ngón tay móc lại " Đã hứa thì sẽ làm ".
Mộc Tinh ngước mắt nhìn Tử Hy môi mím chặt khá lâu sau đó mới nói thêm.
" Tử Hy " ánh mắt Mộc Tinh nhìn Tử Hy có chút mông lung, giọng điệu của cô nàng yểu xìu, khẩu khí có chút nặng nề.
" Hửm " Tử Hy nhướn mày nhìn cô nàng chăm chú.
Mộc Tinh hít một hơi thật sâu nói.
" Cậu có biết quá khứ và tính cách của tớ không? "
" Biết " Tử Hy dứt khoát trả lời, một lúc sau lại nói tiếp " Quá khứ đó đúng thật là ám ảnh nhưng cũng đã qua rồi, còn tính cách của cậu...bình thường cậu sẽ không làm gì người ta, trừ khi người ta mạo phạm mình trước, cậu là kiểu người không cho bản thân mình chịu thiệt ".
Mộc Tinh cười nhẹ " Cậu biết rõ về tớ thật, tớ đã rất sợ nếu cậu biết tính cách thật của tớ thì cậu sẽ chán ghét bỏ rơi tớ,tớ đã rất sợ " giọng điệu của cô nàng yểu xìu như là lo sợ, sợ sẽ đánh mất một người bạn mà cô trân trọng.
Tử Hy nhíu mày " Ngốc! Cho nên lúc ở bên tớ cậu không cần phải tự tạo vỏ bọc cho tớ xem, cứ là con người của riêng cậu là được ".
Mộc Tinh tâm tình phức tạp nhìn Tử Hy, đôi mắt của cô nàng đã có ngăn nước, khóe mắt phiếm hồng, cô nàng cất giọng miếu máo.
" Tử Hy...cậu thật sự...thật sự rất hiểu rõ tớ, cậu chính là người đầu tiên mà có thể khiến cho tớ an tâm để trở về con người thật của mình, cậu có biết không? Ngay lúc mà lần đầu tớ gặp cậu ở dãy phòng khi cậu chuyển đến lớp tớ đấy, cậu không biết đâu tớ đã kích động như thế nào! Khí chất trên người cậu rất đặt biệt tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng nó lại có loại khí thế chỉ của một nữ vương lãnh khốc mới có, cậu rất khác biệt cậu khác với những cô gái cùng tuổi, tớ rất ngưỡng mộ cậu khi có loại khí chất đó, còn nữa cậu bây giờ rất khác với con người trước đây tớ biết, giống như hai người khác nhau vậy "
Tử Hy rũ mi mắt nhìn cô nàng, kiên nhẫn nghe Mộc Tinh nói ra cảm xúc của mình, cô cong môi cười, rất kỳ lạ dù Mộc Tinh nói ra sự kinh động của mình như thế nào đi chăng nữa thì trên gương mặt của cô vẫn luôn giữ sự bình thãn nhẹ nhàng khoan thoai như mặt hồ tĩnh lặng thay vì xúc động,kinh ngạc... Hai cánh môi anh đào khẽ nói.
" Có một sự thật mà tớ che giấu một thời gian qua, nói thật một phần cậu đã nói rất đúng, tôi bây giờ và trước đây thật sự là hai con người khác nhau mà rõ hơn chính là tôi là người xuyên sách "
Tử Hy nói tất cả sự thật cho Mộc Tinh nghe, từ cốt truyện, trước khi xuyên cô là người như thế nào...
Mộc Tinh nghe Tử Hy nói trên gương mặt không thể che giấu sự cả kinh, hoảng sợ...
" Một sát thủ phải đánh đổi rất nhiều thứ, không được có cảm xúc riêng khi làm việc, không mềm lòng, không nhân nhượng, không để lộ để lộ điểm yếu ra ngoài, tình thân người nhà chính là cái điểm yếu trí mạng nhất của sát thủ, cũng may tôi không có cha mẹ nên không biết tình thân hay người nhà gì hết, tôi chỉ có lão trình những đáng tiếc ông ấy giao lại quyền hành hắc đạo giao lại cho tôi nắm giữ không lâu thì ông ấy đã biến mất không tung tích, tôi nghĩ ông ấy đã mất rồi, ông bỏ đi đến một nơi an tĩnh rồi đón chờ cái chết không cho tôi hay biết, ông ấy sợ tôi đau khổ, sợ tôi sẽ nguy hiểm để lộ ra cái điểm yếu của mình cho kẽ thù... "
Tử Hy nói những lời nói trên, gương mặt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, con ngươi màu trà long lanh bỗng trở nên sâu thẫm đen láy, sự lạnh lẽo chết người hiện rõ ra trong đôi mắt, sát khí xung quanh cô toả ra ngày càng dày đặc, bầu không khí hạ thấp cực độ xuống mức âm.
Mộc Tinh nằm trên giường bệnh không khỏi kinh hãi, cả người rét run không ngừng run rẩy, Mộc Tinh sợ hãi đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống, vô thức mím chặt môi ngăn giọng nói và tiếng nấc đừng phát ra, cố gắng không phát ra tiếng động, cô nàng cảm giác như đang đi dạo quỷ môn quan, dáng vẻ này của Tử Hy rất đáng sợ có thể khiến cho Mộc Tinh ám ảnh cả đời.
────
Tan học, Tử Hy một mạch lái xe về nhà, vừa vào nhà thì thấy anh trai cả Địch Tử Dương ngồi trên ghế salon xem báo.
" Anh hôm nay không phải đến công ty à? " ─ Tử Hy nhướn mày, không giấu sự ngạc nhiên khi thấy Tử Dương ở nhà thay vì ở công ty.
Tử Dương cũng nhàn đáp lại Tử Hy " Anh đem việc về nhà "
Tử Hy phục hồi trạng thái song cũng không phản ứng gì thêm.
" Em vào thư phòng đi! Ba có việc bàn chuyện với em đó" Tử Dương không mặn không nhạt nói.
Tử Hy nhíu mày nhìn về phía Tử Dương " Ba muốn nói chuyện gì với em? ".
" Anh không biết, em lên đó trước đi, anh sẽ lên sau "
Tử Hy mang một bụng nghi ngờ đi đến thư phòng, gõ cửa xong được cho phép rồi đi vào.
" Ba! "
" Ừ " giọng nói trầm thấp, mang theo uy lực và sắc bén vang lên từ phía trước cô.
Tử Hy nhìn lướt xung quanh thư phòng một lượt, cách bố trí căn phòng theo kiểu cổ điển, kệ sách trưng bày rất nhiều sách, bàn làm việc chất đầy văn kiện được sắp xếp gọn gàng, có vài cây cảnh trang trí.
Sau bàn làm việc, ông đang ngồi nhã nhặn, hai tay đan nhau, nét mặt nghiêm nghị, đứng tuổi, trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng không thể nào che giấu đi được những thứ thời gian cố che mờ đi, ông ngồi trên ghế salon da sẫm màu cổ điển.
" Con ngồi xuống đi " giọng của ông trầm thấp, nhẹ nhàng bớt đi uy lực một chút.
Tử Hy đi đến ghế salon đơn gần đó một chút rồi ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, hai thì chéo nhau ở mắt cá chân.
" Ba gọi con có việc gì cần bàn vậy ạ? " ─ giọng của Tử Hy rất nhẹ nhàng êm ái, khoan thoái, nghe rất dễ chịu.
" Ba nghe anh trai con kể lại hết rồi "
Tử Hy nhướn mày làm ra vẻ ngạc nhiên.
" Con thật sự muốn đi con đường này giống ba và các anh con sao? " trong giọng nói của ông còn mang theo điệu bộ lo lắng.
Nghe ông nói, Tử Hy không chút do dự trả lời lại câu nói của ông.
" Con đã quyết định nên không có hai từ là ' đổi ý ' đâu ạ " ─ ngữ giọng tuy mềm mại dễ nghe nhưng lại pha sự kiên định rõ ràng trong lời nói.
Địch Gia Hưng cười cười, gật đầu ông rất hài lòng với câu nói này của cô.
" Được ta đồng ý cho con xuất ngoại, lần này đi con muốn làm gì thì làm, ở đây có cha và anh con chóng lưng không cần sợ " ─ nét mặt ông hoà hoãn đi ít nhiều, đáy mắt không che giấu sự vui vẻ.
" Con biết rồi! Con xuất ngoại vì con muốn tạo thế lực riêng cho mình mà "
" Ừm " ông gật đầu vô cùng hài lòng.
' cốc cốc ' ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
" Vào đi " ─ Lần này giọng của ông không còn ôn nhu như nói với Tử Hy nữa mà thay vào giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm.
" Cha! Tu Kiệt về rồi " ─ Tử Dương mở cửa bước vào theo sau là Tu Kiệt, đang mặt áo sơ mi, trên tay cầm một áo vest ngoài, anh ta vừa mới từ công ty về.
Tử Dương và Tu Kiệt đi đến ghế salon ngồi xuống.
" Tụi con đến đông đủ rồi thì ta không vòng vo nữa "
" Tử Hy con bé muốn xuất ngoại tạo thế lực riêng cho mình, hai con đồng ý chứ? " - ông nhàn nhã hỏi.
" Cha đã đồng ý cho em ấy đi rồi sao? " ─ Tu Kiệt mặt mày hơi tái, rất kinh ngạc khi nghe ông nói.
" Ừ "
" Con như thế nào Tử Dương? " - ông quét mắt sang nhìn Tử Dương đang bất động thanh sắc.
" Cha đã đồng ý thì con không có gì để từ chối " ─ lời nói không mang ý vị nào cả, điềm đạm, có vẻ anh đã đoán trước được điều này.