Hai chữ đồng ý vang lên từ miệng Lâm Lệ Khiết nghe thật nhẹ nhàng nhưng sao lại làm trái tim người đàn ông bên cạnh đau nhói. Ha! Anh có tư cách gì mà đau chứ? Đề nghị chẳng phải do chính bản thân anh đưa ra sao? Vậy anh còn cái gì không hài lòng nữa? Quả thật Lãnh Dạ Thần đã thay đổi rồi, anh thay đổi đến mức chính bản thân anh cũng không còn nhận ra mình nữa. Trãi qua các cuộc huấn luyện trong quân đội, trãi qua cảm giác cận kề sinh tử đã rèn luyện ra được một Lãnh Dạ Thần ngoan cường và gan dạ thế nhưng cũng đã cướp mất đi Lãnh Dạ Thần hiền lành và ôn nhu mà Lâm Lệ Khiết từng ngưỡng mộ.
Lãnh Dạ Thần nén lại những dòng suy nghĩ còn đang dang dở, anh cũng tự hỏi Khiết Khiết của mình thật sự yêu cháu trai đó của anh đến vậy sao? Đến mức có thể vì hận tình mà đánh đổi tất cả mọi thứ không luyến tiếc. Nhưng đứng trước mặt Lâm Lệ Khiết câu hỏi ấy vẫn không sao thốt ra khỏi miệng được. Lãnh Dạ Thần lại đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật dài rồi nói:
- Được! Nếu em đã đồng ý chúng ta sẽ kỳ hợp đồng ngay lập tức. Mai anh sẽ đưa em về nhà để ra mắt, mọi người trong nhà đều rất nhớ em đấy. Nhất là ông nội, ông cứ nhắc em mãi!
Lâm Lệ Khiết nghe Lãnh Dạ Thần nhắc đến ông nội thì đồng tử bỗng rung chuyển, từ nhỏ ông nội Lãnh đã thương cô rất nhiều nên cô cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông. Tuu nhiên sau khi bỏ nhà đi mặc dù quen với Lãnh Tử Kỳ nhưng cô cũng chưa từng về thăm ông dù chỉ là một lần. Mỗi lần nhắc đến ông Lâm Lệ Khiết đều cảm thấy rất có lỗi, ngày mai gặp mặt hẳn là ông sẽ rất lo lắng. Nghĩ rồi bỗng khóe mi Lâm Lệ Khiết trực trào nước mắt, cô đưa tay lau đi dòng nước mắt nóng hổi nghẹn ngào:
- Ông vẫn khỏe chứ? Ưm cũng rất nhớ ông!
Lãnh Dạ Thần nhìn thấy người con gái trước mặt khóc thì không sao kìm lòng được, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng để ai bắt nạt và khiến cô rơi nước mắt dù chỉ là một giọt. Thế mà cháu trai anh lại dám làm cô khóc, nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần khẽ đưa tay lau đi vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên má cô gái nhỏ. Bàn tay anh chai sần nhưng sâu bên trong vẫn chứa đựng đầy sự ấm áp. Giọng nói trầm ấm lại vang lên:
- Khiết Khiết đừng khóc, ông nội vẫn khỏe em đừng lo. Ngày mai anh dẫn em đến gặp ông nên đừng buồn nữa.
Lâm Lệ Khiết gật đầu nhè nhẹ, cô tránh bàn tay đang chạm vào mặt mình rồi xoay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhận ra sự xa cách và bài xích Lãnh Dạ Thần cũng không ép buộc, anh lại đưa tay lên miệng định bụng hút thêm một hơi thuốc nữa. Ngay khi bàn tay gần chạm đến miệng Lãnh Dạ Thần phát hiện điếu thuốc đã chẳng còn nữa, anh theo bản năng đưa tay vào túi áo trong tiếp tục lấy ra thêm một điếu nữa. Lâm Lệ Khiết bên cạnh nghe tiếng bật lửa thì quay đầu nhìn, thấy Lãnh Dạ Thần vẫn cứ hút thuốc hoài làm cô chợt khựng lại. Dường như hút thuốc đã là một thói quen khó bỏ của người đàn ông.
Khói thuốc lá vẫn cứ bay lên đều đều bên trong không gian kín gió, mùi và khói của thuốc lá khiến Lâm Lệ Khiết cảm thấy ngộ ngạt. Nhìn người đàn ông trước mặt chưa từng đụng phải một điếu thuốc khi còn trẻ thế mà giờ lại hút như đã nghiện rất lâu. Nhìn dáng vẻ này của anh cho Lâm Lệ Khiết thấy rõ sự cô đơn đang hiện hữu, cô nói:
- Anh đừng hút nữa! Không tốt cho sức khỏe đâu.
Lãnh Dạ Thần nghe xong thì khựng lại, điếu thuốc trên tay anh vẫn cháy đỏ rực nhưng anh không hút nữa. Nhìn sang cô gái bên cạnh anh mới phát hiện khói thuốc lá đã bay đầy khắp không gian xe. Lãnh Dạ Thần vội vàng dập tắt ngay điếu thuốc trên tay, anh nhớ rằng Khiết Khiết không thích mùi thuốc lá. Mở cửa chắn gió cho thoáng khí Lãnh Dạ Thần thì thầm:
- Anh xin lỗi, hẳn là em khó chịu lắm.
- Không sao, em không khó chịu chỉ là cảm thấy thắc mắc.
- Thắc mắc? Em thắc mắc gì?
- Anh hút thuốc từ bao giờ thế? Lúc trước anh không hút thuốc mà?
- À! Anh hút từ khi vào quân đội, mỗi khi cảm thấy khó chịu trong lòng anh hay lấy thuốc ra gút để giải tỏa. Dần dần trở thành thói quen khó bỏ.
Dừng khoảng chừng một đoạn Lãnh Dạ Thần nở nụ cười chua chát, anh vẫn nhìn ra cửa sổ nhưng với ánh mắt đượm buồn rồi lại nói:
- Anh biết Khiết Khiết không thích mùi thuốc lá, lần sau anh sẽ chú ý.
Lâm Lệ Khiết nghe vậy thì không biết vì sao lại cảm thấy rất buồn, nhìn dáng vẻ cô đơn của anh bây giờ làm cô rất chua xót. Đang định nói gì đó thì bỗng chiếc xe dừng lại, người tài xế phía trước nói vọng xuống:.
- Thượng tướng, đến nơi rồi ạ!
Lãnh Dạ Thần nghe xong thì mở cửa xe bước xuống, anh cúi đầu che tay trên đầu xe rồi nói với Lâm Lệ Khiết:
- Khiết Khiết, đến rồi!
Lâm Lệ Khiết biết ý liền đi xuống, từ lúc cô bước xuống đến khi ra khỏi xe bàn tay đang che trên đầu cô của anh vẫn luôn không rời dù chỉ là một chút. Đứng trước căn biệt thự rộng lớn được phủ sơn trắng như cung điện Lâm Lệ Khiết không khỏi cảm thán:
- Thật đẹp!
Lãnh Dạ Thần nghe lời khen ấy thì mỉm cười nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua nhẹ một cái. Lâm Lệ Khiết vẫn say sưa đứng nhìn căn biệt thự nhưng có một điều gì đó không đúng lắm. Thiết kế của căn biệt thự này có chút quen mắt, dường như nó là căn nhà mà cô từng mơ ước. Lúc nhỏ Lâm Lệ Khiết từng có ước mơ về ngôi nhà sau này của mình, căn biệt thự này trùng hợp hay cố tình lại y hệt vẻ bề ngoài mà cô đã tưởng tượng. Đứng lặng hồi lâu như đã thông suốt mọi điều Lâm Lệ Khiết hỏi: