[Lục tiểu thư cô cứ bình tĩnh trước đã... lúc trước tôi nhìn thấy trong siêu thị có bán loại sữa mới nên đã mua về cho uống, thế nhưng ai mà biết được Ái Ái lại dị ứng].
Lục Nhã Vy lần đầu làm mẹ, lòng nóng như lửa đốt.
[Sao cô lại có thể cho Ái Ái uống loại sữa dị ứng chứ?]
[Xin lỗi xin lỗi...] bảo mẫu không ngừng xin lỗi, tiếng nói mếu máo như đang khóc [Sau khi tôi biết Ái Ái bị dị ứng liền lập tức đổi loại sữa, nhưng bác sĩ nói Ái Ái bị sinh non, sức đề kháng của cơ thể rất thấp, vì vậy tốt nhất nên dùng sữa mẹ..]
Lục Nhã Vy đột nhiên trầm lắng lại.
Là lỗi của cô, vừa sinh con ra đã để con ở nước ngoài, không những không tự tay chăm sóc cho nó cẩn thận, bây giờ tới việc cho con bú sữa mẹ cô cũng không làm nổi...
[Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền sang, sau này cô đừng cho Ái Ái uống loại sữa gây dị ứng như thế nữa.
[Lục tiểu thư, cô thực sự không về à?] bảo mẫu vẫn cố hỏi.
Lục Nhã Vy lắc đầu [Cô cứ chăm sóc Ái Ái trước đi, tôi sẽ cố gắng trở..
“Sao cô lại ở đây?” Lục Nhã Vy còn chưa nói hết câu, phía sau liền truyền tới một tiếng nói gằn giọng xuống vì tức giận, Lục Nhã Vy quay đầu lại nhìn liền bắt gặp ánh mắt sắp phun ra lửa của Vũ Thành Nam.
[Đừng tiết kiệm tiền, tôi có việc cúp máy trước đây] Lục Nhã Vy cố nói với bảo mẫu một câu rồi cúp máy, sau đó quay ra chào hỏi Vũ Thành Nam “Chú Vũ, lâu quá không gặp”
“Nam Phong luôn giấu cô ở đây? Chẳng trách tôi tìm kiểu gì cũng không tìm thấy cô”.
“Không phải!” Lục Nhã Vy phủ nhận “Cháu vừa với trở về không lâu, hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng rời đi tránh xa anh ấy!”
“Rẻ tiền! Giống hệt với mẹ cô!” Vũ Thành Nam tức giận đỏ cả hai mắt lên, nói dọa nạt “Ba ngày, sau ba ngày nữa nếu cô không rời xa Nam Phong thì tôi sẽ cho cô phải hối hận vì đã trở lại Thành phố H”
“Ngược lại có người muốn biết, ông làm thế nào để khiến con riêng của vợ phải hối hận vì đã trở về Thành phố H?” lúc này, lại một tiếng nói vang lên với ngữ điệu cao thấp rõ ràng “Lại tiếp tục tìm người truy sát cô ấy hay là tìm người để giết chết con trai ông?”
Vũ Thành Nam và Lục Nhã Vy cùng nhau quay người lại.
Hai tay Vũ Nam Phong đang bế Hảo Hảo, miệng vẫn nở nụ cười tươi nhìn đứa
bé âu yếm, sau đó ngẩng mặt lên thì nụ cười tắt hẳn, ánh mắt sắc như dao làm cho người khác cũng thấy lạnh.
Lục Nhã Vy hơi run người lên, lúc trước khi bị truy sát cô cũng đã từng suy đoán.
Ánh mắt Vũ Thành Nam cố che giấu đi sự lúng túng vì bị bóc trần.
“Mày... sao mày lại dám nói chuyện thế với bố mày hả?”
“Nửa năm chẳng liên hệ gì, ông còn muốn tôi nói chuyện với ông thế nào nữa?”
Vũ Nam Phong cười hắt ra lạnh lùng, lồng ngực hơi rung lên vì tức giận, sau đó lại cúi xuống dỗ đành đứa bé đang bế trên tay, vừa dênh dênh miệng vừa cười “A... a..”
Vũ Thành Nam cố làm dịu không khí lại “Đứa trẻ này con nhà ai mà nhìn yêu thế?”
“Không liên quan gì tới ông!”
Hai mắt Vũ Nam Phong nhìn ông ta như sắp bắn ra gai, lại cúi xuống dỗ dành Hảo Hảo, quay người bước vài bước đi vào phòng khách, Vũ Thành Nam và Lục Nhã Vy bốn mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo vào.
Đỗ Anh Thư sớm đã đứng đó đợi, đưa tay ra đỡ lấy Hảo Hảo.
“Đã khử trùng chưa?” Vũ Nam Phong nhìn chằm chằm Đỗ Anh Thư, cô ta liền gật đầu chắc chắn “Thiếu gia dặn dò ba lần, một lần em cũng không dám thiếu!”
Lúc này Vũ Nam Phong mới đưa tay truyền đứa bé cho Đỗ Anh Thư.
Vũ Thành Nam đã nửa năm không liên lạc gì với Vũ Nam Phong, nhìn thấy trong căn nhà quen thuộc lại xuất hiện một người phụ nữ và một đứa bé lạ hoắc nên ông ta có phần hơi ngạc nhiên.
“Nam Phong, chúng ta là quan hệ huyết thống, điều này con không có cách nào phủ nhận được”.
“Vậy lần này ông tới là muốn nói gì?”
Vũ Thành Nam nhìn Lục Nhã Vy, hằng giọng rồi mới nói “Năm trước đã thương lượng về việc hôn sự với gia đình đó, con rốt cuộc đã suy nghĩ thế nào rồi?”
“Không có hứng thú gì cả!”
Vũ Thành Nam gõ gõ tay vào mặt bàn “Vũ Nam Phong, năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi chứ chẳng phải hai mươi nữa, một người bạn gái tử tế chính thức cũng không có, có phải anh muốn nhà họ Vũ...”
“Ai nói tôi không có bạn gái?” Vũ Nam Phong đột nhiên đưa tay kéo Đỗ Anh Thư vào lòng, ôm chặt lấy cô ta và Hảo Hảo rồi chỉ tay vào họ nói “Con dâu ông đấy, lại còn cháu ông nữa!”
Sắc mặt Vũ Thành Nam trắng bệch ra, suýt nữa thì ngất đi, Đỗ Anh Thư và Lục Nhã Vy cũng đều đơ người, tròn xoe mắt.
“Đây... người phụ nữ này từ đâu tới?"
“Quả phụ ở quê, nửa năm trước người đàn ông của cô ấy vừa mới chết, giấy kết hôn vẫn đang để trên tầng, muốn xem tôi bảo con dâu ông lên lấy xuống cho mà xem”.
Vũ Thành Nam tức điên lên như trời sắp sập “Vũ Nam Phong, mày coi nhà họ Vũ là cái gì hả? Mày muốn sinh con thì sinh, mày muốn lấy vợ thì lấy! Tao không chấp nhận cái loại quả phụ với dã chủng này! Tuyệt đối không chấp nhận”.
“Ai cần ông chấp nhận?”
“Mày...”
“Muốn ngất thì cũng đừng có ngất ở nhà tôi, không ai đưa ông đi bệnh viện được đâu!”
Vũ Nam Phong nhìn bộ dạng đó của Vũ Thành Nam liền “có ý tốt” nhắc nhở, Vũ Thành Nam thực sự không nói thêm được gì mà ngã gục xuống đất hôn mê.
Lục Nhã Vy mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm Hảo Hảo và Đỗ Anh Thư, sau đó lặng lẽ rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Đỗ Anh Thư đỏ bừng hai má lên.
“Vũ thiếu gia... anh...”
“Thuộc về cô thì sẽ là của cô, không thuộc về cô thì mãi mãi cũng chẳng có được”.
Một giây sau Vũ Nam Phong liền lật mặt đẩy Đỗ Anh Thư ra, dùng ánh mắt sắc lạnh, tay chỉ vào đứa bé ra lệnh “Bế Hảo Hảo lên lầu nghỉ đi”.
Đỗ Anh Thư cũng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm cúi đầu bước qua anh.
“Vâng!”
Lục Nhã Vy gọi xe cứu thương xong thì phát hiện Hảo Hảo và Đỗ Anh Thư đã đi lên lầu rồi, liếc mắt nhìn Vũ Nam Phong rồi cũng quay người chuẩn bị lên tầng, nhưng vừa quay đi bàn tay anh đã đặt lên vai cô giữ lại.
“Có gì muốn nói không?” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô mong đợi.
Cứ tưởng rằng bản thân sẽ chẳng quan tâm để ý nhưng Lục Nhã Vy luôn cảm thấy trong tim dường như có nơi nào đó rất đau, giày vò ba năm rồi, bây giờ chắc có thể được giải thoát rồi.
“Không có lời gì muốn nói với anh à?” Vũ Nam Phong mắt hơi nheo lại như muốn che giấu điều gì khó nói.
“Có!”
Ánh mắt anh ta sáng lên “Là gì?”
“Có vợ có con rồi mà còn giữ tôi như thế này, để người tình và vợ cùng ở một nhà, Vũ Nam Phong, anh đúng là không phải người bình thường!”
Vũ Nam Phong nghe thấy vậy đột nhiên cười ha ha, đẩy cô ra xa mình “Kịch hay vẫn còn ở phía sau kìa”.
[...]
Hôm nay Tống Gia Tuệ lại dựa vào vai nói chuyện với Hoàng Minh Huân, dường như mỗi khi cô có tâm sự chẳng thể nào qua khỏi mắt anh.
“Anh này... Từ hôm làm đám tang cho mẹ đến giờ em đã suy nghĩ rất nhiều về một việc, anh đừng phản đối em nhé!”
Hoàng Minh Huân thuận tay đưa lên xoa xoa đầu cô “Em cứ nói đi, từ khi nào mỗi khi nói chuyện với anh em lại rào trước đón sau như vậy? ”
“Chắc em sẽ không tranh TD với chú ba nữa, ngay từ đầu định hướng của em chẳng phải làm kinh doanh, em cảm thấy mệt mỏi và áp lực với việc phải nhìn hợp đồng, những con số mỗi ngày. Đột nhiên nghĩ tới ngày xưa hạ quyết tâm để giữ lại TD là bố nhưng từ đầu tới cuối lại làm cho người thân trong nhà đấu đá lẫn nhau... thật là nực cười. Bây giờ chị em không rõ tung tích, đến mẹ cũng đi rồi..”