Định Mệnh Đời Anh

Chương 44: Hoàng Minh Huân động lòng rồi



“Dạ? Bây giờ nhưng tấm ảnh đó cũng sáng tỏ rồi. Vậy con…” Hoàng Minh Huân đứng dậy với vẻ gấp gáp, ngay khi nhìn thấy cái gật đầu của Hoàng lão gia liền vội vàng ra ngoài.

Hoàng lão gia nhìn theo bóng lưng của đứa cháu trai mình chỉ biết cười, lúc trước kêu lấy vợ anh bảo không có thời gian vậy mà hôm nay không biết nghe thông tin từ đâu mà bỏ cả buổi để về đây như vậy. Xem ra Hoàng Minh Huân động lòng thật rồi, có người thay ông “quản” cô rồi nên thân già này không cần bận tâm nhiều nữa.

Hoàng Minh Huân vào phòng thờ đã thấy Tống Gia Tuệ ngất xỉu ở đó từ khi nào, anh nhanh chóng bế cô lên phòng, không quên nói dì Tô gọi bác sĩ đến. Anh để cô đang nằm trên giường rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh, chiếc cằm nhỏ gọn cùng nét thanh tú tạo nên khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn.

Cô nằm ngủ trong cơn mơ man, nét mặt như đang mơ thấy điều gì đó không lành, lại còn mê sảng, không biết đang nói điều gì, đến khi ghé sát tai lại mới có thể nghe được cô lẩm bẩm “Tên trai bao đáng ghét…”

Đến bây giờ cô vẫn còn chấp niệm rằng công việc của anh là trai bao sao?

Không biết người nằm đó thấy gì, anh giơ tay ra định sờ lên trán cô nhưng phản ứng của Tống Gia Tuệ như đang sắp chạm phải thứ gì đó rất đáng sợ liền quay người đi co rúm lại. Bàn tay Hoàng Minh Huân chỉ dừng lại ở không trung lơ lửng, nét mặt cũng trùng xuống không hiểu tại sao.

Sự xuất hiện của bác Vương phá vỡ không khí ảm đạm trong căn phòng, sau khi chào hỏi Hoàng Minh Huân, ông liền bắt tay vào việc kiểm tra sức khỏe cơ thể Tống Gia Tuệ.

Bác sĩ Vương là bạn lâu năm của Hoàng lão gia nên rất được tin tưởng và coi trọng, cũng là bác sĩ nắm rõ tình hình bệnh của Hoàng Minh Huân nhất.

Sau hơn 10 phút kiểm tra, vị bác sĩ nói có vẻ không được chắc chắn lắm, “Huân, vợ cháu gần đây có phải đã ăn phải đồ không đảm bảo vệ sinh?”

“Cháu không biết” Anh cũng không phải cả ngày đều kè kè bên cô nên làm sao biết cô đã ăn những gì? Bên ngoài anh không có biểu hiện gì nhưng trong lòng thầm trách cô đã lớn thế này rồi việc ăn uống cũng lo không xong nữa.

“Chú kiểm tra thấy mạch đập có phần kì lạ, lúc mạnh lúc yếu, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực ra rất yếu ớt…” Bác sĩ Vương xoa xoa cằm, suy nghĩ gì đó, sau cùng mới nói tiếp “Tình trạng cũng không nghiêm trọng lắm, sau này chú ý việc ăn uống một chút là được, trời cũng sắp trở lạnh rồi nên mặc ấm một chút. Lát nữa chú sẽ kê đơn thuốc, chú ý uống đúng giờ vài ngày là không có gì đáng lo ngại nữa”.

“Vâng! Cảm ơn chú”

Khám xong để Tống Gia Tuệ nghỉ ngơi, Hoàng Minh Huân đích thân tiễn bác sĩ Vương ra ngoài, ông hỏi “Từ lần trước gọi chú, cháu có phát bệnh nữa không?”

“Không còn nữa chú ạ!”



Bác sĩ Vương vỗ vai anh cười hiền hòa “Vậy thì tốt! Nhưng cũng đừng lơ là mà bỏ thuốc đấy nhé!”

“Dạ cháu biết rồi! Chú về thông thả!”

[…]

Tống Gia Tuệ ngủ một giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, từ cửa sổ hắt vào phòng một chút ánh sáng lờ mờ, cô bỏ chăn ra bước xuống giường. Đúng lúc đó dì Tô gõ cửa mấy cái rồi đẩy cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh liền lập tức sai người đi chuẩn bị bữa tối.

Ăn cơm xong cô đi tắm, không ngờ vừa bước ra từ phòng tắm thì cô phát hiện đèn trong phòng đã bị tắt, không cần nghĩ cũng biết Hoàng Minh Huân đã về rồi. Anh đang đứng phía cửa sổ, lần nào cũng làm ra vẻ bí ẩn vậy, vẫn chỉ xuất hiện trong bóng tối.

“Huân! Anh về rồi sao?”

Hoàng Minh Huân nghe cô gọi mình như vậy rất hài lòng như vẫn muốn trêu cô, anh nói với giọng dọa dẫm “Nghe nói em ở ngoài có người đàn ông khác, lại còn bị người khác chụp ảnh gửi cho chú?”

“Không phải vậy!” Tống Gia Tuệ một mực phủ nhận “Mấy tấm ảnh đó… Em thực sự không ngoại tình!”

“Lẽ nào chú lại vô duyên vô cớ phạt em quỳ trong phòng thờ?”

Tống Gia Tuệ nghe những lời anh nói liền nhớ lại cảnh phải quỳ trong căn phòng ảm đạm, lạnh lẽo, cô đơn đó, lại còn nhìn thấy tên trai bao kia trong mơ, sống mũi bắt đầu cay cay, khóe mắt đỏ lên, có mấy giọt nước đang đọng trên mi mắt, giải thích “Em và anh ta thật sự không có quan hệ gì…”

“Khóc cái gì?” Hoàng Minh Huân nheo mày, “Nói tôi biết mấy tấm ảnh đó thật sự như thế nào?” Hoàng Minh Huân lúc này đã quay mặt lại từ từ đi đến đối diện cô, thân hình cao lớn đó đã che đi ánh trăng ngoài cửa sổ, nguồn ánh sáng duy nhất lúc này cũng không còn.

“Em…” Tống Gia Tuệ ngập ngừng một chút cũng kể ngắn gọn hết mọi chuyện tối đêm đó ở câu lạc bộ VT cho anh nghe, đúng là một khi Hoàng Minh Huân đã lên tiếng cô liền ngoan ngoãn nói ra hết, không thể che giấu bất cứ điều gì.

Hoàng Minh Huân đột nhiên ôm chặt eo Tống Gia Tuệ, ấn cô lên giường không nói không rằng khóa chặt môi cô một cách suồng sã. Trong miệng cô lúc này vẫn còn sót lại một ít vị thuốc vừa uống, cùng với đó là chút vị mặn của vài giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào.

Tống Gia Tuệ bị hành động bất ngờ của anh ta dọa cho tim đập loạn xạ, phản xạ theo bản năng, cô cố gắng thoát ra khỏi hành động đó nhưng Hoàng Minh Huân lại không cho cô có được cơ hội đó mà càng lúc hành động càng xấu xa. Anh tham làm hút hết hơi thở cô, bàn tay bên dưới theo bản năng còn sờ soạng lung tung từ eo lên và dừng lại trước ngực. Cô bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc choáng váng, khuôn mặt hồng hào trở nên đỏ gay, mãi tới lúc đó anh ta mới từ từ bỏ cô ra, khẳng định “Em hãy nhớ rằng, tôi mới là người đàn ông của em!”