Lao như tên bắn đến nhà Largarde, nhìn thấy ông Frédéric Lì hấp tấp nói:
- Thế này thật sự không ổn.
Đang đọc sách ông Frédéric ngẩng lên nhướn mày hỏi:
- Cái gì không ổn?
- Thì chị Linh ấy, đang mang thai như vậy mà phải chạy ngược chạy xuôi tìm cách đưa anh Francois ra tù.
- Thế thì cháu bảo chị cháu đến gặp ta đi.
- Ông Frédéric trả lời giọng bình thản.
Gấp cuốn sách lại, ông nói tiếp:
- Trưa rồi, đi ăn thôi.
- Không.
- Lì đáp gọn lỏn, vội vàng chạy ra cửa.
Cậu còn phải về báo cho chị Linh hơi đâu mà ăn với uống.
Nhếch mép cười ông Frédéric hoàn toàn hài lòng.
Coi như kế hoạch thành công.
Khi nghe Lì bối rối gợi ý cô nên đến gặp ông Frédéric để nhờ giúp đỡ cô hiểu ngay ra vấn đề.
Không phải đối thủ cạnh tranh muốn triệt hạ bố chồng cô trên chính trường mà do chính bố chồng cô ra tay! Điên tiết cô đi ngay đến dinh thự nhà Largarde.
Gặp ông Frédéric ngồi thảnh thơi uống cà phê trong phòng khách, cô tức giận xỉa xói 1 tràng chẳng thèm kiêng nể.
Anh là con của ông ta đấy, sao nỡ lòng nào đối xử với anh như thế.
Bình thản nhìn cô con dâu út đang tức đến mức đỏ mặt tía tai nói như bắn súng liên thanh, ông Frederic nói:
- Phụ nữ các con đúng là kì lạ, yêu đến phát điên thế này nhưng lại luôn miệng đòi chia tay.
Ta thật không hiểu logic trong cách suy nghĩ của con.
Đang phùng mang trợn má tính xỉa xói thêm mấy tràng nữa cho hả dạ cô khựng lại khi nghe câu nói mang hàm ý mỉa mai của bố chồng.
Nuốt cục tức vào trong cô xuống nước năn nỉ:
- Bố biết cách đưa chồng con ra khỏi tù đúng không ạ? Con xin bố giúp chồng con đi!
- Ta đã từng nói gì với con nhỉ, nhà Largarde không chấp nhận li hôn.
Giờ nếu con bỏ ý định đó đi rồi chuyển về sống lại trong dinh thự nhà Largarde ta sẽ can thiệp để chồng con được thả ra ngay.
Cô giật mình sợ hãi.
Không li dị thì cũng được nhưng sống trong nhà Largarde ư, 1 mình bà Clara hay 1 mình Martin đã đủ để cô khốn khổ, cộng cả 2 còn dồn vào 1 chỗ thì có khác gì đày cô xuống địa ngục đâu.
Nhìn mặt con dâu biến sắc ông Largarde biết cô đang nghĩ gì.
Tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ ông nói:
- Mẹ chồng con tuy đã tỉnh lại nhưng bị liệt nằm 1 chỗ, có muốn ra ngoài cũng phải ngồi trên xe lăn và có người giúp.
Martin thì lên Tây Bắc công tác ít nhất 1 năm.
Ta nghĩ sắp tới sẽ không có ai làm phiền con cả đâu.
Ta muốn con chuyển vào sống trong dinh thự nội trong hôm nay.
Nếu con đồng ý thì giờ con có thể đến nhà tù đón chồng con ra.
Đi được nửa đường ra đến cửa rồi cô lại quay lại:
- Cho con mượn áo khoác.
- Con bị lạnh sao, sao không nói gì từ nãy đến giờ? - Bố chồng cô nhíu mày lo lắng hỏi.
- Không, con lấy cho chồng con.
Nhìn bố chồng tủm tỉm cười mà cô bực bội ghê gớm.
Bực vì mình chẳng giữ vững lập trường nay thế này mai thế kia, bực vì ông bố chồng xảo trá dùng chiêu trò để giữ cô lại không cho li hôn.
Lúc cô đến nơi thì anh cũng vừa bước chân ra khỏi trại giam.
Nhìn anh gầy rộc đi, mặt mày hốc hác, râu ria lởm chởm mà cô xót xa vô cùng.
Bấy lâu với chồng cô luôn nâng niu giữ gìn, có xài cũng giữ chừng mực, không xài quá độ, vừa dùng vừa trùng tu bảo dưỡng thế mà chỉ vì bố chồng cô qua 1 tuần anh đã thân tàn ma dại thế này.
Bước tới gần choàng chiếc áo khoác lên vai anh cô bật khóc nức nở.
Vỗ nhẹ lên bàn tay cô giọng anh dịu dàng:
- Vợ à, anh không sao đâu!
Vừa nói anh vừa nín thở đợi phản ứng từ cô, dạo gần đây cô thường khó chịu khi anh gọi cô là vợ.
Mếu máo, cô vòng tay ôm lấy anh, anh vội đẩy nhẹ cô ra:
- Người anh bẩn lắm.
- Kệ! - Cô đáp, ôm anh thật chặt.
Xiết chặt cô trong vòng tay mình, anh rưng rưng muốn khóc, lần này anh dùng chiêu khổ nhục kế đúng là thành công mĩ mãn.
Về đến khu trọ cô bảo anh:
- Có nước ấm rồi để em giúp anh tắm nhé!
Anh cương quyết từ chối:
- Không, để anh tự tắm!
Thấy cô xị mặt ra anh vừa xoa lên bụng cô vừa giải thích:
- Em đang bầu bí thế này không nên để nhiễm lạnh đâu.
Không cần dầm nước tắm cho anh, anh biết cách tự tắm mà.
- Vậy anh tắm mau rồi ra ăn nhé!
Anh nằm ngâm mình trong bồn tắm lòng vui sướng âm ỉ.
Khổ nhục kế đúng là 1 phương pháp tuyệt vời.
Lần trước đã thành công lần này thậm chí còn thành công mĩ mãn.
Bấy lâu anh đã chẳng dám mở miệng gọi cô là vợ, giờ thì đã có thể tha hồ gọi vợ ơi.
Nhìn cái cách cô quan tâm chăm sóc cho mình mà lòng anh nở hoa.
Có chịu khổ cực đôi chút cũng bõ.
Mang 1 tâm trạng vui vẻ bước từ buồng tắm ra anh cười không khép được miệng, con anh cũng sắp chào đời, 2 vợ chồng anh lại ở bên nhau cùng chăm sóc con.
Đặt chân vào căn phòng của cô nụ cười tắt ngấm trên môi anh.
Cô và Lì đang hối hả thu dọn đồ đạc, tất bật đến cái mức chẳng nhận ra sự hiện diện của anh.
- Em đang xếp hành lí đi đâu thế này?
Cô giật mình khi nghe anh hỏi với giọng run run.
Quay lại thấy anh đứng sững nhìn cô, khuôn mặt đầy đau khổ tuyệt vọng.
Để tránh cho anh khỏi hiểu lầm, anh ở trong tù thời gian qua đã căng thẳng mệt mỏi lắm rồi, không muốn anh phải khổ sở thêm cô vội nói:
- Em dọn đồ để chuyển về dinh thự sống.
Em hứa với bố là trong hôm nay phải đến ở trong nhà anh rồi.
Vừa nói cô vừa tiến lại gần dụi dụi đầu vào ngực anh.
- Thật không? - Anh hỏi lại đầy nghi hoặc, không tin nổi vào những gì cô vừa nói.
- Không tin thì anh cứ hỏi Lì, cánh tay phải đắc lực của bố anh đi.
- Cô nói nguýt Lì 1 cái rõ dài.
Lì khổ sở thanh minh:
- Không phải thế mà.
Em chỉ muốn giúp 2 anh chị quay về bên nhau thôi.
- Anh tin em mà, em trai.
- Chị ấy ghét em rồi hả anh? - Lì hỏi mặt buồn thiu.
- Không đâu, ngốc ạ, chị ấy có ghét em bao giờ.
Tính chị ấy thế nào em còn không biết sao, nghĩ thế này nói ra thế khác.
Đừng tin lời chị Linh, cứ nhìn vào biểu hiện ấy.
Cô lừ lừ tiến lại gần dẫm mạnh lên chân anh.
- Anh chán sống rồi đúng không, dám nói xấu em à.
Anh bật cười, kéo cô vào lòng, quay sang bảo Lì:
- Thấy đúng là nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo chưa, quan tâm đ ến anh như vậy nhưng chẳng nói ra được 1 câu ngọt ngào nào.
Rồi đặt tay lên xoa xoa bụng cô anh thì thầm:
- Kệ bố anh đi, chưa về dinh thự ngay cũng chẳng chết ai.
Em đang có thai đừng làm việc quá sức.
Sáng hôm sau bố chồng cô cho người đến nhắc nhở cô về việc phải dọn về sống ở dinh thự.
Cô đã quay lại với con trai ông vẫn còn chưa đủ, ông còn muốn cô ở trong nhà Largarde dưới tầm mắt của ông.
Thật là 1 kẻ thích thao túng người khác, hình như chính trị gia nào cũng đều như vậy cả.
- Em không đi cùng anh chị thật sao, bố của anh Francois cũng muốn em chuyển vào dinh thự lắm.
- Cô hỏi Lì khi chuẩn bị lên xe.
Lì lắc đầu kiêu hãnh trả lời:
- Em không thích.
Em có nhà sao lại phải đi ở trong nhà người khác?
Không thuyết phục được Lì cô đành theo anh quay lại dinh thự.
Đúng là 1 vòng luẩn quẩn dọn vào rồi dọn ra giờ lại dọn vào.