Nhặt tờ đơn li hôn bị anh vo tròn vứt dưới đất, cô cẩn thận vuốt cho phẳng phiu rồi nắn nót chép lại. Lần này thật sự là thử thách lớn với cuộc hôn nhân của 2 vợ chồng cô.
Cô bị giằng xé giữa 2 luồng cảm xúc. 1 mặt cô không muốn li hôn, cô sợ giả thành thật nhưng mặt khác cô cũng khá chán nản khi mong chờ mãi vẫn không thấy động thái quyết liệt gì từ chồng nên cô muốn chia tay quách đi.
Hình như cô chịu ấm ức bấy lâu nay vẫn chưa đủ, chồng cô lại còn định đẩy cô đi xa. Người bị hại là cô thế nhưng cô lại phải bỏ trốn, trong khi mẹ chồng được thản nhiên sống y như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh bước vào phòng bệnh của cô, đứng khựng lại nhìn chằm chằm vào tờ đơn li dị cô để trên bàn. Cổ họng anh đột nhiên khô khốc, đắng nghét. Thế này là ý gì đây, đã bảo từ bỏ kế hoạch giả vờ chia tay đầy hoang đường rồi kia mà.
Nắm chặt mảnh giấy trong tay, anh bước nhanh về phía cô hỏi giật giọng:
- Đã bảo không li hôn cơ mà, em hứa với anh những gì em quên rồi sao hả?
Đang đứng bế con cạnh cửa sổ nhìn xuống sân, cô quay lại ngạc nhiên hỏi anh:
- Thì cái kế hoạch giả vờ li dị anh từng nói không tiến hành à?
- Không! Sao nào, em mong chờ điều đó lắm hả?
- Vậy anh có cách gì để mẹ không làm hại em nữa? Nói đi, nếu không em sẽ không về nhà cùng anh đâu. Mẹ anh tìm cách giết em đã bao nhiêu lần rồi. Anh có tin là bà ấy sẽ không làm thế nữa không?
Anh mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Điều cô nói hoàn toàn đúng chẳng sai chỗ nào. Hơn nữa anh cũng chưa tìm ra cách hóa giải tình huống hiện tại. Nếu cứ tiếp diễn như vậy cô liệu còn sống sót được khi mẹ anh ra tay lần tới hay không.
Bước tới gần anh cô ngồi xuống, chăm chú nhìn anh cô hỏi:
- Anh định cho mẹ con em đi đâu?
- Sài gòn. - Anh trả lời rụt rè nhìn cô. Không biết cô có nghĩ như anh không chứ với anh đấy là nơi quá xa, cứ như là tận cùng trái đất vậy.
- Vâng. - Cô ừ hữ trong miệng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh. Căng thẳng, mệt mỏi những ngày qua làm anh già đi trông thấy.
Bé Gấu đang ngồi trong lòng cô nhoài người sang phía bố, bàn tay nhỏ xinh với lên đập đập vào mặt chồng cô, miệng nói liến thoắng:
- Để con! Gấu biết làm! Gấu làm cho!
Anh và cô cùng bật cười mà hốc mắt đỏ hoe. Cô hỏi tiếp nghe giọng mình nghèn nghẹn:
- Thế bao giờ thì em phải đi?
- Anh đã mua vé tàu cho 2 mẹ con em đi vào sáng sớm mai, nhưng nếu em chưa muốn đi thì mai đừng đi vội.
Cô lắc đầu:
- Em muốn mọi việc được giải quyết nhanh chóng. Càng nhanh thì em càng được quay về nhanh đúng không?
Anh gật gật đầu ôm cả 2 mẹ con cô vào lòng:
- Anh sẽ gửi tiền vào ngân hàng cho em. Vì để mẹ anh không lần ra em thì em không được đi làm đâu, chịu khó vậy nhé. Thiệt thòi cho em rồi.
"Bấy lâu mình không thiệt thòi chắc, cô nghĩ, thêm 1 chút có là gì."
Đột ngột, anh nâng cằm cô lên bắt nhìn thẳng vào mắt mình:
- Em thề lại lần nữa đi, em sẽ chờ anh, tuyệt đối sẽ không bỏ anh!
- Vâng ạ, em thề.
Giọng cô nói rất nhỏ nghe như tiếng gió thoảng qua nhưng lại rất rõ ràng. Anh buồn rầu nén tiếng thở dài, từ nay 2 vợ chồng anh sẽ phải sống bằng niềm tin.
Lì bỗng nhiên ló cái đầu bù xù vào phòng. Áo sơ mi trắng bỏ trong quần âu màu xanh hải quân, gương mặt điển trai đã trải qua bao vất vả khi lăn lộn ngoài đường có những nét rắn rỏi rất đàn ông.
Nhìn vóc dáng cậu ta người ta có thể nghĩ hẳn là 1 chàng công tử trẻ tuổi con nhà tư sản nào đó nếu không tính đến cái đầu bù xù như tổ quạ kia. Thật không hiểu khiếu thẩm mỹ của cậu ta ra làm sao nữa, tóc tai như thế mà cô muốn cắt nhất định không chịu.
Nhìn thấy Lì, bé Gấu reo lên, vội vàng tụt từ trong vòng tay cô xuống đất suýt ngã:
Cười khì khì, Lì lấy tay cù nách bé Gấu làm con trai cô cười như nắc nẻ. Quay sang phía 2 vợ chồng cô Lì bảo:
- Em trông cháu cho, tối em quay lại!
Đóng chặt cửa lại ngay khi Lì vừa bước chân ra ngoài, anh lao vào cô như hổ đói vồ mồi. Cả 2 quấn lấy nhau hấp tấp vội vã vì biết từng phút từng giây quí giá đến thế nào.
Trời đã tối mịt anh và cô vẫn nằm ôm nhau trên giường chẳng muốn rời, phải đến lúc nghe tiếng Lì và bé Gấu loáng thoáng bên ngoài anh mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Anh muốn được ở bên cô lâu hơn nhưng không thể, giờ anh phải về đóng kịch để mọi người nghĩ rằng anh sửa soạn đón cô về lại dinh thự.
Tờ mờ sáng hôm sau với sự trợ giúp của bố anh lẻn ra khỏi nhà không bị ai bắt gặp 1 cách trót lọt. Anh đến đón Lì đưa cậu cùng đến bệnh viện tiện thể dặn dò đủ thứ. Cùng cô và bé Gấu vào nam, Lì sẽ thay anh chăm sóc cho vợ con anh.
Chưa bao giờ Lì thấy anh Francois nói nhiều đến vậy. Đã thế chỉ 1 nội dung anh lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Chẳng hiểu anh làm vậy cho cậu nhớ hay vì quá lo lắng.
Lì cũng đang hồi hộp vô cùng kèm vào đó là 1 phần phấn khích. Chưa bao giờ cậu đi xa nhà đến như vậy. Hơn thế nữa trọng trách cậu được giao lần này quá lớn, nó khiến cậu có cảm giác mình đã là 1 người đàn ông trưởng thành.
2 vợ chồng cái nhà này cũng thật lạ đi. Sao lại phải phức tạp hóa vấn đề lên như vậy chứ. Nếu đã yêu nhau thì đơn giản chỉ cần ở bên nhau thôi.
Tuy chẳng hiểu tường tận nội tình sự việc, mà hiểu rõ có khi còn thấy rối rắm hơn, nhưng Lì thấy anh Francois yêu mẹ quá nên mới để chị của Lì phải chịu ấm ức đến nhường ấy. Giờ chị và bé Gấu sắp đi đến 1 nơi rất xa rồi anh Francois ở lại cạnh bà mẹ kiêm ác quỷ kia liệu có bị bà ta tẩy não hay không?
Đưa cô và bé Gấu ra ga lòng anh buồn rười rượi. Nỗi đau không chỉ xé nát tim anh mà nó ngấm vào từng tế bào làm cho toàn thân anh đau nhức.
Càng tới sát giờ tầu khởi hành anh càng hoảng hốt. Anh đang làm chuyện điên rồ gì đây, liệu việc này có giáng 1 đòn chí mạng làm cuộc hôn nhân của anh tan vỡ hay không?
Ôm gọn 2 báu vật của cuộc đời mình trong lòng, cẩn thận gượng nhẹ để không làm bé Gấu thức giấc, anh bảo cô:
- Không được quên anh đâu đấy! Hứa với anh là nhất định phải chờ anh, đừng có vội chạy theo 1 Akira nào đó!
Cô bĩu môi:
- Akira thì chả có đâu, nhưng anh bắt em chờ lâu quá thì em sẽ kiếm cho mình 1 Francois khác đấy!
Anh trợn mắt béo má cô:
- Tuyệt đối không được! Mà cấm em tháo nhẫn cưới ra nghe không! Đừng để anh phải cảm thấy mình đang có lựa chọn quá đỗi sai lầm!
"Sai lầm quá đi còn gì nữa, cô nghĩ, nếu anh mạnh mẽ, quyết đoán hơn thì đã không có cuộc chia li này, anh đã xử đẹp mẹ anh rồi."
Anh có chút chạnh lòng vì không thấy cô khóc, nhìn cô điềm tĩnh lạ thường, trong khi anh đã nghĩ nếu cô khóc anh sẽ giữ cô lại, tung hê hết, mặc cho mọi thứ ra sao thì ra.
Ngồi trên tàu nhìn theo bóng dáng anh trên sân ga cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất, cô thầm cầu mong mọi chuyện suôn sẻ đúng như dự tính.
Mặc dù trong đầu cô đang có 1 tiếng chửi rủa ngày càng to dần, chửi cô có 1 lựa chọn thật điên rồ và xuẩn ngốc. Đúng là đùa với lửa, không khéo cô đang tự dâng chiến thắng cho kẻ địch.
Cô muốn khóc thật to nhưng lại sợ xui xẻo nên cố ghìm mình lại. Vợ chồng cô không chào nhau tiễn biệt vì muốn ngầm coi như chẳng có chuyện lìa xa. Cũng may còn có Lì ở bên nên mẹ con cô chắc cũng bớt cô đơn nơi đất khách quê người.