– Trời đất sinh ra ta, vạn vật cùng ta hợp nhất, làm sao cháu biết cha mẹ cháu bây giờ không phải là ở cùng với chaú? Chỉ cần trong lòng cháu có họ ở bên cạnh, thì lúc nào họ cũng ở quanh quẩn gần kề bên cháu thôi!
Ông lão suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ Đinh Nhị Cẩu!
– Thầy theo Đạo giáo sao?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.
– Sao cháu biết ông theo Đạo giáo?
– Bởi vì, ông trên đầu có tóc!
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Ha ha ha ha, thằng nhóc này, so với thằng khỉ gió Đỗ Sơn Khôi, cháu thông minh hơn nhiều!
Ba người đi vào bên trong, Đỗ Sơn Khôi đi ở cuối cùng, sau khi đóng cửa lại, đổ thêm nước vào ấm, nhắc để trên bếp lò, rồi mới ngồi vào cạnh ông lão.
– Trường Sinh, em nói không sai, thầy của anh là người theo Đạo giáo, ở tại nơi dã ngoại hoang vắng cũng là vì muốn được thanh tịnh, Đạo giáo cũng chú ý hấp thu linh khí của đất trời để tu thành tiên, đương nhiên, đó chỉ là ước mơ, vấn đề chủ yếu thực tế là luyện dưỡng sinh bảo tồn sức khỏe! – À thì ra là thế, không biết là thầy thuộc là đạo sĩ luyện khí công hay là đạo sĩ học tử vi, phong thủy!
Đinh Nhị Cẩu có nghe nói qua đạo sĩ có hai đường tu luyện như thế.
– Thầy anh thích nghiên cứu cả hai, em hay thế, đối với Đạo giáo cũng có nghiên cứu à?
Ông lão nghe hắn nói qua, cũng rất kỳ quái làm sao hắn biết được.
– Hì không có, chỉ là khi còn nhỏ có xem qua quyển Đạo Đức Kinh, xem không hiểu lắm, chẳng qua là thấy anh võ thuật rất cao, cho nên rất muốn tới gặp thầy, xem thử em có thể học võ hay không!
Đinh Nhị Cẩu không chút nào che giấu ý định muốn học võ thuật, bởi vì ngày đó tại thành phố Bạch Sơn bị Vương Đại Bưu cùng đồng bọn vây đánh tình cảnh rõ mồn một trước mắt, nếu khi đó không gặp được Dương Phụng Tê, bản thân thế nào cũng bị đánh một trận thê thảm – Hừm..học võ, cháu tuổi lớn rồi nên không học được, nếu học về cái khác, ông còn có thể dạy cháu, võ thuật không phải là chìa khóa giải quyết vấn đề, nếu muốn thành tựu thì phải dựa vào tri thức đầu óc, học được được điều đó mới sẽ thắng được muôn người!
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy thất vọng, hắn cũng biết, rất nhiều môn võ thuật đều phải cần bắt đầu luyện từ khi còn bé.
Ông lão cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu hụt hẫng, thằng này là do học trò của mình mang tới, lại có mối quan hệ tốt với học trò mình, do đó việc này mặc dù mình rời xa thế tục, nhưng cũng không phải là chẳng hiểu thế sự nhân tình.
– Thật ra không thể luyện võ nhưng ông có một môn khác, không biết cháu có hứng thú hay không, nhưng môn này còn phải xem vốn liếng của cháu như thế nào đã! – Ồ… ông có môn khác dạy cho cháu? Ông nói đi, phải tốn bao nhiêu tiền? ( thằng này vì thấy ông lão chưa nhận làm học trò, gọi hắn là cháu, cho nên xưng hô lại là cháu chứ không xưng là con nữa! )
– Em hiểu lầm ý của thầy anh rồi! Thầy anh ý là nói là vốn liếng trên thân thể của em kìa, nếu kiểm tra trên thân thể em không có được như ý, thì cũng không có cách nào luyện được!
– Có chuyện như vậy nữa hả? Đó là cái gì môn võ gì vậy?
– Cháu vào trong phòng của ông thử xem đi!
Ông lão vừa cười vừa nói.
Đinh Nhị Cẩu dò ý nhìn Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết thầy hắn sẽ dạy cho Đinh Nhị Cẩu cái gì nữa.
Ông lão cầm theo một ngọn nến, sau khi mồi đốt, đi phía trước dẫn đường vào trong phòng, đi theo ánh đèn tờ mờ, Đinh Nhị Cẩu nhìn vào buồng trong có một cái bồ đoàn để ngồi, bên tường chính bắc, có một điện thờ, ở trên thờ ông tổ Đạo giaó là Lão Tử. – Bất cứ tình huống gì mà cháu thấy hay là cảm giác được cái gì, đều chớ có lên tiếng!
Bất chợt ông lão dừng lại, quay đầu nói khẽ với Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu không chú ý, suýt chút nữa đụng vào ông lão
– Vâng cháu biết!
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đáp ứng, thì ông lão ra tay như chớp, lập tức chụp lấy ngay..ƈôи ŧɦịŧ của hắn, điều này làm Đinh Nhị Cẩu quá sợ hãi, ông lão này định làm gì, ông không biết là nó là đồng chí thân thiết của tôi sao? Đỗ Sơn Khôi, thằng khốn kiếp này, lại có ông thầy kỳ quái như vậy! Con bà mày Đỗ Sơn Khôi!
Đinh Nhị Cẩu tuy rằng hết hồn, nhưng cũng không có lên tiếng, vì bị bóp ƈôи ŧɦịŧ không có gì hay ho, nếu để cho phía ngoài Đỗ Sơn Khôi biết, mình còn có mặt mũi đi ra ngoài sao? Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đem cả tổ tông dòng họ Đỗ Sơn Khôi ra ân cần hỏi thăm chửi qua một lượt, thì ông lão đã buông lỏng tay ra, sắc mặt vui mừng hớn hở. – Trường Sinh cháu có thể làm học trò của ông, hôm nay ông quyết định đem phương pháp luyện môn này dạy cho cháu!
– Hay là… hay là thôi đi, cháu cũng không muốn cùng ông học môn này!
Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa lấy tay che ở khu vực quan trọng ở đũng quần của mình. Ông lão lập tức hiểu hắn đang lo lắng cái gì.
– Ha ha, cháu yên tâm, ông không thích phụ nữ, cũng không đam mê đàn ông, mới vừa rồi là ông kiểm tra xem tiền vốn của cháu như thế nào, có thể để học được môn này hay không? Cháu phải biết rằng, môn này không phải ai cũng học được! Nếu không đủ thể chất học rất là nguy hiểm đến tánh mạng!
– Vậy sao? Những lời ông vừa nói, rốt cuộc là cái gì?
Giờ thì Đinh Nhị Cẩu cũng hơi yên tâm nên hỏi.
– Cháu xem thử, đây là cái gì?
Ông lão đưa ra một quyển sách vàng ố, trên sách có hình bát quái . – Âm dương bát quái đồ, đây là dấu hiệu của Đạo giáo!
– Đúng, ông dạy cho cháu đúng là Đạo Âm Dương Thái Cực Đồ, nhưng ông có một điều kiện!
Lúc này ông lão lại rất giống một thương nhân, bàn chuyện làm ăn đặt ra điều kiện!
– Xin ông cứ nói cháu nghe!
– Đỗ Sơn Khôi là học trò duy nhất của ông, vừa rồi ông đã xem tướng mạo của cháu, tương lai sau này có thể vận vào con đường làm quan thông suốt, cháu hãy dẫn dắt giúp đỡ mang hắn đi cùng, nếu cháu chịu đáp ứng, ông sẽ thu cháu nhập môn làm học trò, dạy chuyên môn về Đạo Âm Dương, học xong cháu cả đời này khoái hoạt vô cùng!
– Ông nói Đạo Âm Dương kiểu này, có phải là chuyên về chuyện đàn ông và phụ nữ?
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy hứng thú tò mò hỏi.
– Nếu cháu đồng ý điều kiện của ông, thì ông mới nói và có thể dạy cháu, bằng không nói trước, sẽ phá mất quy củ! Ông lão cười gian nói.
– Ha ha, thầy nên chuyển qua nghề buôn bán kiếm lời đi, chỉ có lời chứ không lỗ đâu!