Đinh Nhị Cẩu sau khi trao đổi xong không để ý tới Dương Gia Hà nữa, liền đi bên cạnh phòng làm việc của Ngụy Đại Bình đang cùng Lâm Khai Sơn nói chuyện.
Thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, Ngụy Đại Bình đứng lên, 5 năm trôi qua, đây là bản án đâù tiên của chi đội giám sát được tham gia, nên Ngụy Đại Bình cũng rất cố gắng, đồng thời cũng muốn biểu hiện mình trước mặt phó cục trưởng một chút bổn sự, nhưng lúc này không biết làm sao đối phó với gã cảnh sát này, mềm không được, cứng cũng không xong, trong lúc nhất thời Ngụy Đại Bình đang gặp lúng túng.
-Sao rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Hắn không chịu phối hợp.
Khuôn mặt hiền lành Ngụy Đại Bình gượng gạo nói.
-Các anh đi ra ngoài trước đi, để tôi cùng Lâm đội trưởng nói chuyện.
Đinh Nhị Cẩu nói với Ngụy Đại Bình Vì thế Ngụy Đại Bình mang theo hai cảnh sát đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu ngồi vào vị trí ghế của Ngụy Đại Bình vừa rồi .
-Đinh phó cục trưởng, tôi thực là không có chuyện gì để nói đấy, chuyện này là ý của trong phân cục huyện, do kinh phí dùng để phá án thiếu thốn, cho nên mới xuống địa phương thu chút phí tài trợ cũng là hiện tượng phổ biến, nêu anh không tin, có thể đến các địa phương khác hỏi thăm thì biết.
Lâm Khai Sơn lộ ra vẻ oan ức.
-Anh nói là ý trong phân cục huyện, vậy cục trưởng Dương Gia Hà có biết không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Anh ta là cục trưởng, đương nhiên phải biết, nếu anh ta không có gật đầu ký tên , thì viện kiểm sát làm sao biết phê chuẩn để mà bắt, đây là vấn đề qui trình, làm sao anh ta không biết được.
-Nhưng mới vừa mới rồi tôi cùng hắn nói chuyện, hắn nói cái gì cũng không biết, tất cả mọi chuyện là do anh cùng Trương Mãnh tự làm, hơn nữa chuyện tiền bạc hắn cũng không biết, Đường Qúy Hòa có giao bao nhiêu tiền, hắn một phân tiền cũng không thấy, vậy là các anh không có nộp tiền về phân cục huyện, nói một cách khác, số tiền kia bị các anh nuốt làm của riêng. -Hừ.. con mẹ nó, số tiền kia chúng tôi đều giao cho phòng kế toán trong phân cục rồi, chúng tôi có lấy chút ít phần trăm hoa hồng, nhưng hầu như toàn bộ tiền đều giao nộp hết.
Lâm Khai Sơn không có đảm lược, không đợi Đinh Nhị Cẩu tiếp tục hỏi, thì đã bán đứng hết rồi.
-Nuốt riêng bao nhiêu?
-Tôi hai vạn, Trương Mãnh một vạn, Đinh phó cục trưởng ..
Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình hiện tại xem ra phân cục công an huyện Thanh Hà đúng là có vấn đề, hắn tin rằng bí thư Thạch Ái Quốc nhất định sẽ ủng hộ hắn .
-Lâm Khai Sơn, chuyện lập án Đường Qúy Hòa góp vốn phi pháp là anh cầm đao phải không?
-Vâng, tôi cùng Trương Mãnh làm.
-Việc này Dương Gia Hà biết không?
-Biết rõ, nếu không thì sao có được chữ ký của anh ta?
-Nhưng hắn cũng nói là hắn không biết, tất cả do anh cùng Trương Mãnh làm, mãi đến sáng sớm hôm nay hắn mới biết, Lâm Khai Sơn .. tôi khuyên anh nên hiểu một điều, nếu như nói chỉ là vấn đề tiền, thì chỉ là mang tội nhận nhũng nhiểu nhận hối lộ là xong, nhưng nếu tạo ra vụ án giả, thì vấn đề không còn đơn giản nữa rồi. Đinh Nhị Cẩu nhắc nhở Lâm Khai Sơn.
-Đinh phó cục trưởng, tôi hiểu ý anh, nhưng chuyện lớn như vậy, nếu như Dương Gia Hà đổ lên đầu tôi cùng Trương Mãnh, đúng là chúng tôi chống không nổi, nhưng chuyện này từ đầu tới đuôi đều là do Dương Gia Hà chỉ đạo cho chúng tôi làm.
-Vì cái gì?
-Kỳ thật trong chuyện này có nguyên nhân rất đơn giản, nhưng cũng rất bẩn thỉu, đối với nhân phẩm của Dương Gia Hà thì tôi quá hiểu, anh ta nhất định sẽ đem chuyện này chối bỏ trách nhiệm, đổ lên trên người tôi cùng Trương Mãnh..
-Bởi vì sao?
Đinh Nhị Cẩu cũng có chút tò mò .
-Lúc mới bắt đầu thì quả thật là bởi vì tiền, nhưng Lý Quế Chi chỉ nộp một lần rồi không muốn nộp thêm tiền nữa, do đó chúng tôi kêu một ít lưu manh địa phương đến quấy phá, vì thế Đường Qúy Hòa đến báo cảnh sát, khi ấy chúng tôi mới xuất hiện, với mục đích bức hϊếp nhà bọn họ tiếp tục nộp tiền như thu phí bảo kê, hàng năm phí bảo kê là năm vạn, vì biểu hiện chúng tôi coi trọng vụ án này, nên phân cục trưởng Dương Gia Hà đích thân đến hiện trường xử lý, cũng chính là tại lần đó, mục đích thu tiền bảo kê đã phát sinh biến hóa. -Phát sinh biến hóa chuyện gì?
-Lần đó Dương Gia Hà phát hiện, Đường Qúy Hòa có hai cô con gái xinh đẹp, cho nên . . ."
-Ý anh nói hắn để ý chấm hai chị em Thu Nhiên và Đông Nhiên?
Đinh Nhị Cẩu nhất thời liền nổi dóa ..
-Đúng vậy..bọn họ đều là thiếu nữ thanh xuân, lại giống nhau như đúc, nhưng Dương Gia Hà cũng biết chuyện này sẽ không đơn giản ngay lập tức có thể thành công, vì vậy sau này liền chỉ đạo lập ra vụ án giả góp vốn phi pháp để bắt Đường Qúy Hòa , thật ra thì là muốn khiến cho Đường Qúy Hòa cúi đầu, đến lúc đó anh ta sẽ ra mặt biện hộ cứu giúp, như vậy chuyện hai chị em họ Đường kia có thể giải quyết.
-Anh nói những điều này đều là sự thật?
Đinh Nhị Cẩu đè nén lửa giận hỏi.
-Toàn bộ đều là thật.
-Được rồi, những lời nói này, lát nữa anh nói lại cho đội trưởng đội giám sát cảnh sát một lần nữa, tôi sẽ cân nhắc đề nghị khoan hồng cho anh, nếu như anh không chịu nói, thì chuyện là do anh tự nhận tội thay cho người khác, anh tự cân nhắc tình hình đi. Đinh Nhị Cẩu nói xong thì cau mày đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi xuống lầu.
Dương Gia Hà thấy Đinh Nhị Cẩu đi ngang qua vốn muốn cùng xuống dưới, nhưng bị Dương Lộ ngăn cản lại, nàng đoán ra là Đinh phó cục trưởng nhất định là phát hiện ra cái gì đó, cho nên không để cho Dương Gia Hà đi theo.
Quả nhiên, Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc, trước mắt mà nói, chỗ dựa của Đinh Nhị Cẩu chỉ có ông ta , cho nên chuyện báo cáo là biểu hiện rất trọng yếu, cũng chứng tỏ là hắn muốn cho Thạch Ái Quốc yên tâm, Đinh Nhị Cẩu nói là giữ lời, dù đi tới chỗ nào cũng đều là người của ông.
-Chuyện này còn có ai biết?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Chưa có ai biết, bí thư …cháu cảm thấy được đây là một nơi để đột phá, thành phố Hồ Châu hiện nay không tốt để đột phá, thì chúng ta bắt đầu dưới các địa phương cũng được, nông thôn vây quanh thành thị mà. -Được, tôi biết rồi, lát nữa sẽ điện thoại cho cháu.