Phân cục công an huyện Thanh Hà phát sinh ra chuyện lớn như vậy, Lý Pháp Thụy đương nhiên là tin tức cũng đến tai, trước đó sau khi tiếp đón người của tổ chức cán bộ thành phố đưa Đinh Nhị Cẩu đến nhận chức, về sau liền đi ra ngoài ngay, vì Triệu Khánh Hổ mời đi Bắc Sơn săn thú .
Bởi vì trên núi tín hiệu không tốt, cho nên khi có người gọi điện thoại cho hắnthì không nghe được, khi trở lại lại Vệ Hoàng Trang thì mới thấy có hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, lúc gọi lại thì mới biết được phân cục công an huyện Thanh Hà đã xảy ra chuyện .
Thế nhưng lúc này muốn tìm cách tháo gỡ thì đã muộn rồi.
-Lão Triệu .. tôi phải trở về, trong cục có việc xảy ra, tôi phải trở về xử lý..
-Uí dào…. trong cục công an thì có chuyện gì xảy ra cơ chứ, cứ để cho bọn thuộc hạ xử lý là được rồi, ông đã đáp ứng tôi hôm nay không say thì không về rồi, hơn nữa tôi còn chuẩn bị cho ông một cô bé còn nguyên đai nguyên kiện, không hưởng dụng là uổng phí lắm đấy. -Ha ha ha… lão Triệu ông thật là…., tốt…không trở về thì không trở về.
-Mà có chuyện gì vậy ? Thấy ông có vẻ không được thoải mái lắm..
Triệu Khánh Hổ hỏi.
-À…thì gần đây thành phố không được yên ổn lắm, Thạch Ái Quốc điều thư ký ông ta là Đinh Nhị Cẩu đến cục công an làm phó cục trưởng, cũng không biết có phải là Thạch Ái Quốc già quá nên hồ đồ rồi, lại đưa một tên nhóc lên làm phó cục trưởng, đây không phải là xem quan chức như trò đùa sao?
-Đây không phải là chuyện càng tốt sao, nếu thể thì ông càng dễ dàng xỏ mũi hắn, cố gắng không chế đem vị trí cục trưởng cục công an này ngồi cho vững vàng, nếu như lúc nào thấy không ổn, thì đi lên tỉnh quan hệ, ông cần chi bao nhiêu tiền cứ nói con số, là huynh đệ với nhau, tuyệt đối tôi sẽ đưa không cần nháy mắt. -Hừ…dể dàng xỏ mũi ? Này ông quá coi thường tên ranh con này rồi, lúc hắn đến nhậm chức trong cục công an, tôi dằn mặt hắn, phân cho hắn phạm vi chủ quản các bộ phận nhàn tản, nào ngờ bây giờ hắn đã gây họa.
-Ồ? Đã xảy ra chuyện?
- Ừ… phân cục công an huyện Thanh Hà bị hắn tận diệt rồi.
Lý Pháp Thụy nhắm mắt lại, dựa lưng trên ghế sa lon, lộ ra dáng vẻ rất mệt mỏi.
-Có có cứu đỡ kịp không?
Triệu Khánh Hổ cũng ý thức được việc này không thể xem thường, huyện Thanh Hà là địa phương vắng vẻ, nhưng vận tải đường thuỷ vẫn tốt, cho nên hàng của tập đoàn Vệ Hoàng thông qua huyện Thanh Hà vào không ít .
-Không còn kịp rồi, Dương Gia Hà đã bị song quy, chuyện bên huyện Thanh Hà trước mắt ngừng lại đi, tranh thủ thời gian cắt đứt tuyến, cái gì chuyển được thì chuyển, cái gì nên tiêu hủy thì tiêu hủy . -Được rồi… tôi lập tức cho Triệu Cương làm.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đinh Nhị Cẩu vừa mới đến văn phòng, thì Hà Minh Huy thông báo hắn đến phòng họp, lúc Đinh Nhị Cẩu đi đến, thì Chu Hồng Kỳ cũng có mặt, hắn nhìn Chu Hồng Kỳ ra hiệu, hi vọng biết được chuyện gì, nhưng Chu Hồng Kỳ cũng lắc đầu, biểu thị chính cô cũng không biết.
Nhưng rồi hắn rất nhanh biết rõ cuộc họp gì, dường như là tập trung nhắm vào chuyện ngày hôm qua hắn ở huyện Thanh Hà mở một vỡ tuồng thảo phạt.
-Mọi người đều đến đông đủ, bắt đầu họp, hôm nay chủ yếu là cuộc họp sinh hoạt dân chủ phê bình và tự phê bình, cấp trên cũng cũng yêu cầu thường xuyên sinh hoạt dân chủ phê và tự phê, hôm nay ai xung phong nói trước?
Lý Pháp Thụy ngồi ở đầu bàn, quét mắt một vòng hỏi.
Qua mấy phút đồng hồ, không có ai mở miệng, làm cho Lý Pháp Thụy rất là bực tức. -Không một ai chịu nói trước, vậy thì trước tiên tôi sẽ tự phê bình, rồi sau đó sẽ nói đến việc phê bình, đồng chí Đinh Trường Sinh, cậu có gì cần nói không?
Lý Pháp Thụy gọi đích danh tên Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên, quả thật cuộc họp này vì mình mà có, nhưng hắn đâu phải là loại người dễ dàng đối phó .
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói:
-Cục trưởng, ông vừa nói là sẽ tự nói trước về vấn đề phê bình, hình như là chưa có đến lượt của tôi mà.
-Đúng vậy .. ta tự phê bình mình là việc đối với mọi người lãnh đạo quá sơ sót, vì thế nên có đồng chí xem thường, do xây dựng tư tưởng không tốt nên dẫn đến tình hình trị an yếu kém, có người làm việc hành động bát nháo hồ đồ, không kỷ luật, không tổ chức không theo quốc pháp, không xem ai ra gì, đó là do tôi quá dung túng, đây là thất trách của tôi. Lý Pháp Thụy khi gằn giọng nói xong khàn cả giọng, lại còn vỗ bàn .
Mọi người giật nảy mình, từ lúc Lý Pháp Thụy đến cục công an đảm nhiệm chức vụ cục trưởng, chưa từng gặp qua hắn nổi giận như thế, cho nên trong lúc bất ngờ, trong phòng họp ai cũng câm như hến, nhưng ngược lại vẫn có một người trấn định tự nhiên, đối mặt với Lý Pháp Thụy chất vấn ..
Đương nhiên, người này chính là đồng chí Đinh Nhị Cẩu.
Chu Hồng Kỳ nhìn Đinh Nhị Cẩu, lại liếc qua Lý Pháp Thụy đang nổi giận, cô lại muốn nhìn qua ai mới là người chiến thắng cuối cùng, trong lòng cười lạnh, Lý cục trưởng… ông thật sự nhìn không tới tình hình đang biến hóa sao? Lại vì chút chuyện nhỏ này mở cuộc họp phê bình và tự phê bình, nếu Đinh Nhị Cẩu là cái đèn đã cạn dầu, thì bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc dám đem hắn đặt nằm vùng ở cục công an thành phố này sao? -Đinh Trường Sinh, đối với chuyện ngày hôm qua, đồng chí cho mọi người một lời giải thích ngay.
Lý Pháp Thụy cũng nhận thấy được sự thất thố vội vã của mình, cho nên không nói tiếp, mà trực tiếp đem đầu mâu nhắm ngay Đinh Nhị Cẩu.
-Được rồi, cục trưởng đã nói như vậy, tôi cũng có vài lời, nếu như tôi nhớ không lầm, vừa rồi cục trưởng bảo cuộc họp này là muốn mọi người đều triển khai phê bình cùng tự phê bình, vừa rồi cục trưởng đã tự phê bình, tôi thấy đồng chí cục trưởng tự phê bình mình rất là đúng..
Lúc Đinh Nhị Cẩu mở miệng nói, mọi người đều ngây người, thằng này thật đúng là thầy nịnh a, vừa giơ tay là liền đã ôm chặt lấy, hơn nữa còn ôm rất chặt. ..
Ngay cả người cho là mình tương đối biết về Đinh Nhị Cẩu như Chu Hồng Kỳ cũng có chút chóng mặt xoay vòng, tiểu tử này đến cùng đang định hát bài ca tốt hay xấu đây ?