Đinh Nhị Cẩu lái xe đến cửa hàng quần áo Lý Ninh, nhìn chung quanh, rồi ngừng xe cách một nơi tương đối vắng vẻ, thật ra đây là xe cảnh sát, dù là dừng xe nơi cí người qua lại, cũng không có ai dám đến xem trong xe , chẳng qua là hắn vô cùng cẩn thận thôi .
-Các cô ở đây chờ, đừng nên nhô đầu ra ngoài, bên ngoài trời lạnh lắm, để tôi đi mua quần áo cho các cô.
Đinh Nhị Cẩu quan sát dáng người hai người, liền khóa lại xe đi .
Hai cô gái ngồi trong xe nhìn theo Đinh Nhị Cẩu đang bước vào tiệm bán quần áo, Cốc Điềm Điềm lúc này mới nói:
-Chị… người này sẽ thả chúng ta trở về sao?
-Bây giờ chưa được đâu, vừa rồi họ Triệu đã nói với chúng ta ư, nếu như chúng ta nói ra nhà của chúng ta ở nơi nào, hắn liền sẽ phái người đem ba mẹ của chúng ta gϊếŧ đi, cho nên bây giờ vẫn còn chưa được, để nhìn xem người này thuộc dạng như thế nào đã.. Cốc Nhạc Nhạc nói .
-Vậy phải làm sao bây giờ a, bọn hắn sẽ thật sự gϊếŧ ba mẹ mình sao…chị ơi em nhớ nhà quá..
-Đừng khóc … không khóc, có chị ở đây, chị xem người này cũng không tệ lắm , để sau hãy nói vậy, tạm thời chúng ta khoan trở về nhà, bọn chúng lòng dạ độc ác, nói không chừng sẽ còn tạo ra chuyện gì thêm nữa, cho dù là bây giờ nhất thời chúng ta tránh thoát, vậy còn sau này thì sao, cho nên việc này không gấp được, phải từ từ nghĩ ra một biện pháp tốt nhất..
Cốc Nhạc Nhạc an ủi em mình nói.
-Vâng… nhưng em sợ, chúng ta có thể lại bị hắn bắt phục vụ nữa . . .
-Xuyệt… đừng nói nữa, hắn trở lại kìa.
Cốc Nhạc Nhạc ngăn em gái nói chuyện .
Đinh Nhị Cẩu đem hai bộ quần áo thể thao cùng áo lông còn có giày cùng bít tất ném vào chỗ ngồi phía sau xe, nói: -Hai cô trước mặc vào quần áo đi , để tôi tạm thời tìm một chỗ ở lại cho các cô.
Cốc Điềm Điềm nghe Đinh Nhị Cẩu nói xong, nhỏ giọng đối với Cốc Nhạc Nhạc nói:
-Chị, có nghe hắn nói gì không, tìm một chỗ ở lại, chúng ta làm sao?
-Đường khẩn trương, cứ thay đổi quần áo, đi một bước nào tính bước đó, chúng ta đã thành đàn bà rồi, đàn bà nếu đi một bước này, cũng không cần sợ, miễn còn sống là tốt rồi, đúng không?
Cốc Nhạc Nhạc an ủi .
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là rất khó khăn, muốn đem hai chị em này sắp xếp ở đâu ? Hắn không có điều kiện, phòng ốc của hắn vẫn là mướn lấy, đã vậy còn đối diện cùng gian phòng của Hạ Hà Tuệ, nếu Hạ Hà Tuệ nhìn thấy mình lại mang về hai cô gái này, cũng không biết sẽ phản ứng nói gì nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải làm phiền đến Trịnh Hiểu Ngải rồi, Trịnh Hiểu Ngải phòng ở có khá nhiều nơi, nhờ tìm một chỗ thì có thể được , chỉ là bây giờ hắn rất muốn biết Triệu Khánh Hổ có ý gì khi đưa cho hắn hai cô gái này, chính hắn tuy rất ưa thích phụ nữ , nhưng hai cô gái này lai lịch không rõ, hắn thật đúng là không dám động vào, với lại bản tính hắn lại thích tự đi săn mới có thể cảm nhận được trong đó niềm vui thú khi ăn được con mồi… ………………………………………………………………………………………
-Làm gì mà có thời gian rãnh gọi điện thoại cho chị vậy ?
Trịnh Hiểu Ngải cố nén cao hứng hỏi, lúc nào nàng cũng đợi hắn điện thoại của hắn, nhưng lâu nay tựa như Đinh Nhị Cẩu đã đã quên nàng rồi .
-Em có chút việc phiền toái, nhờ chị giúp em môt tay a.
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói .
-Em… không sao chứ ? Đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Hiểu Ngải lo lắng hỏi, Đinh Nhị Cẩu nghe được lời nàng khẩn trương, nên trong lòng của hắn sinh ra có chút áy náy, lâu nay hắn đối với nàng lãnh đạm, cũng bởi vì chuyện nàng cùng Tưởng Văn Sơn, do đó Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
-Em không sao cả, chẳng qua có người tạo cho em một vấn đề khó khăn, chị đang ở đâu vậy?
-Chị còn ở cơ quan đây này.
-Như vậy đi, chị ghé mua thức ăn, em đến khu cư xá Ngự Phủ Uyển chờ chị, chị nhớ mua thức ăn thêm nhiều một chút , có thêm mấy người ăn đấy. Đinh Nhị Cẩu dặn dò .
Trịnh Hiểu Ngải định hỏi lại lúc nào, thì Đinh Nhị Cẩu đã cúp điện thoại .
Đinh Nhị Cẩu mang theo hai cô gái tiến vào cư xá Ngự Phủ Uyển, tự chuyện lần trước, Trịnh Hiểu Ngải đã thay đổi ổ khóa gian nhà, còn làm cho Đinh Nhị Cẩu một cái chìa khóa .
-Vào đi , tạm thời ở chỗ này a.
Đinh Nhị Cẩu đem Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm mang vào gian nhà của Trịnh Hiểu Ngải.
-Anh… không biết bọn em gọi anh như thế nào?
Cốc Nhạc Nhạc hỏi, lúc xuống xe, nàng đã biết đây là xe của cảnh sát, đã nói lên người này nhất địnhphải là một cảnh sát , thái độ của ông chủTriệu đối với người này, có thể khẳng định là một quan chức , nhưng hắn lại còn trẻ như vậy, nên nàng không biết hắn là dạng quan gì .
-Tôi họ Đinh, các cô cứ gọi là anh Đinh là được rồi, ngồi đi, chỗ này là nhà của một người bạn, một lát nữa cô ấy sẽ về đến.. -Anh Đinh … cám ơn anh chịu lưu bọn em lại, bọn em có một thỉnh cầu, hy vọng là anh đáp ứng bọn em.
Nói xong không đợi Đinh Nhị Cẩu có phản ứng gì, hai chị em lại quỳ xuống.
-Ai ai … này thay đổi phương thức trao đổi đi, động một chút lại quỳ, làm tôi khó chịu lắm, có lời gì cứ việc nói đi.
Đinh Nhị Cẩu có nói nhưng hai cô gái vẫn vậy, cuối cùng hắn đành phải ngồi vào trên ghế sa lon, các cô thích làm thế nào thì cứ thế đi.
-Xin anh Đinh lưu lại bọn em, đừng có tiễn đưa cho người khác..
-Nói gì vậy ..các cô là người, chứ đâu phải hàng hóa, làm sao có thể đưa tới đưa đi, Triệu Cương thằng cháu con rùa, nếu tôi biết hắn muốn làm gì, tôi nhất định không tha cho hắn
. Đinh Nhị Cẩu tức giận nói ra .
- Vì vậy bây giờ bọn em chỉ có thể là đi theo anh. . .
-Các cô đi theo tôi cũng vô dụng, các cô cũng không biết tôi đang làm gì, tôi hiện giờ là cảnh sát , cho nên tôi sẽ đưa tên các cô vào dạng tìm người mất tích trong hệ thống toàn quốc, tôi nghĩ bằng cách này sẽ rất mau tìm được người nhà của các cô , đến lúc đó các cô có thể về nhà. -Không… không, bọn em đã quên nhà ở đâu rồi, bọn em không muốn trở về, dù sao cũng đã tha hương một thời gian dài như vậy, cho dù bây giờ có được trở về nhà thì làm sao đối mặt đối với mọi người , bọn em ở bên ngoài thì thân xác đã phong trần đủ cách, người trong nhà, hàng xóm sẽ nhìn bọn em như thế nào, anh Đinh …van cầu anh, cho bọn ăn miếng cơm hàng ngày là đủ rồi, còn làm gì thì bọn em cũng có thể làm.
Cốc Nhạc Nhạc quỳ trên mặt đất khóc thút thít nói .