Khi rời khỏi cư xá, trên đường đi Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, làm như thế Triệu Khánh Hổ coi như là mua chuộc hắn sao? Nhưng thủ đoạn như vậy thì quá lộ liểu ..
Hiện tại tình hình đã đến như thế này, mình nên ứng đối ra sao? Chuyện hai cô gài này có nên nói cho Thạch Ái Quốc biết không?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa có lời giải đáp, chạy xe dọc trên đường suy nghĩ , khó tránh khỏi bị phân tâm, cho nên lúc đến ngã 4 đèn xanh đèn đỏ, không có chú ý liền ủi vào đằng sau đuôi một chiếc xe.
Đinh Nhị Cẩu thầm than gặp xui xẻo rồi, nhưng khi nhìn thấy người lái xe bước xuống, hắn càng thầm kêu không may…
-Ai nha …làm tôi sợ hết hồn, thì ra là Đinh đại cục trưởng, đây có phải là dùng phương thức đặc thù để gặp tôi phải không? Nói cho cậu biết, xe này tôi mới mua đấy, nói đi phải làm sao bây giờ? La Gia Nghi hả hê nói.
-Ai …chị Gia Nghi .. nếu biết là chị, tôi cũng không phanh xe lại đâu, mà đâm thẳng vào luôn đưa đến bên kia cột đèn tín hiệu đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười nói .
-Này…bớt nói lại đi, Đinh cục trưởng, tôi đã tới Hồ Châu được một khoảng thời gian rồi, cậu ngay cả một chút tình nghĩa cũng không để ý tới, chẳng những không gọi điện thoại cho tôi, ngay nhà của tôi cũng không ghé qua, xem ra cậu đang ở Hồ Châu lăn lộn cũng không tệ, giỏi lắm..đã làm đến phó cục trưởng rồi.
La Gia Nghi nói châm chọc .
Lời này không có sai, Đinh Nhị Cẩu lâu nay không có liên lạc qua La Gia Nghi, nhưng hắn và La Bàn Hạ cũng vẫn gặp mặt đấy, bất quá chỉ là hỏi thăm sức khỏe chào hỏi mà thôi, so với lúc tại thành phố Bạch Sơn hắn đến nhà đưa rượu và thuốc dán, so với biểu hiện ở thành phố Hồ Châu đúng là không tốt, nên cũng không trách La Gia Nghi chẳng nể mặt hắn chút nào. Lúc này thì cảnh sát giao thông đã tới, thấy xe của Đinh Nhị Cẩu gây tai nạn giao thông, gã cảnh sát nói khẽ với Đinh Nhị Cẩu:
-Đinh phó cục, chi bằng giải quyết riêng đi, chuyện như vậy em không giúp được ngươi rồi.
-Ha ha , tôi biết, cậu khỏi quan tâm đến, cứ tiếp tục nhiệm vụ đi.
Gã cảnh sát giao thông như trút được gánh nặng liền rời khỏi tiếp tục phiên trực của mình, La Gia Nghi nhìn gã cảnh sát lại nhìn Đinh Nhị Cẩu:
-Dù thế nào, có quan hệ vẫn tốt hơn, này..có phải là có ý định làm quan lớn nên khinh thường dân chúng à?
-Chị Gia Nghi à… ai lại làm thế chứ, xe của chị đương nhiên là em sẽ sửa mà, đi thôi, đến nơi bảo hành xe , sữa hết bao nhiêu là tiền của em, được chưa?
-Hừ…nói vậy còn tạm được, đến Hồ Châu nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng xem như là nghe được em nói một câu tiếng người. La Gia Nghi liếc Đinh Nhị Cẩu, rồi trở lại xe lái đi , Đinh Nhị Cẩu lái xe theo ở phía sau, hắn hôm nay xem ra là đã bị La Gia Nghi cột chặt.
Nhìn những người thợ sửa xe, hai người ngồi trong phòng chờ uống trà nói chuyện phiếm .
-ChỊ Gia Nghi… vừa rồi em có trở về một chuyến ở thành phố Bạch Sơn, có ghé qua nhà của ông nội lấy một số rượu thuốc và cao dán cho Tư bí thư, đang muốn khi nào có cơ hội gửi cho Tư bí thư dùng, sẵn dịp lát nữa chị ghé ngang qua chỗ của em, nhờ chị mang về cho Tư bí thư giùm em.
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói ra .
-Là thật lòng lo cho sức khỏe của Tư bí thư? Tôi bây giờ cũng không biết cậu nói chân thành hay giả nữa…Ai… trong quan trường tựa như các quan lớn đều đạo đức giả, đi với bụt mặc áo cà sa , đi với ma mặc áo giấy , bây giờ tôi cũng khó mà tin cậu được đấy… La Gia Nghi đem chén trà buông ra, không khách sáo nói thẳng với Đinh Nhị Cẩu phê.
-Ha ha …chỉ nói các quan lớn thế, có dám đối với Tư bí thư tỏ rỏ ý kiến không vậy?
Đinh Nhị Cẩu chợt có hứng thú hỏi.
- Đương nhiên có gì mà tôi sợ , chứ tôi thấy làm quan lớn như các người trong cuộc sống này quá là mệt mỏi, như vậy thú vị sao? Mỗi ngày tựa như ai cũng đeo cái mặt nạ đạo đức, tôi nhìn thấy là phát chán rồi..
-Đúng vậy a…nhưng hết cách rồi, nhưng tôi đối với Tư bí thư là tấm lòng chân thành thật sự, cao dán va rượu thuốc là tôi cố ý tình mang về đấy..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Vậy tại sao cậu không tự mình mang đến cho ba tôi? Còn nhờ tôi mang về cho ông ấy, thật ra thì ba tôi cũng muốn gặp cậu để nói chuyện với cậu một chút đấy.
La Gia Nghi nói.
-Ủa Tư bí thư nói như vậy à? Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ La Gia Nghi nói dối.
-Ha ha,…tôi đánh lừa cậu để làm gì thế, đương nhiên là thật sự, vừa rồi ba tôi cùng với tôi nói chuyện, ba tôi có nói cậu ở tại Hồ Châu làm rất tốt, rất được lãnh đạo tín nhiệm, cho nên lúc này dù tuổi còn trẻ mà đã có chức vụ cao, nhưng cậu có nghĩ tới điều được tập trung sủng ái trên người như vậy, kết quả cuối cùng là gì có biết không?
-Kết quả cuối cùng? Có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.
-Ai da… không có học thức thật đáng sợ, nhất là khi tham chánh, mặc kệ trước đây cậu học học hành về khoa nào, nhưng nếu cậu bất hạnh khi dấn thân vào con đường làm quan, ít hoặc nhiều có lẽ nên học lại lịch sử, bổ sung tri thức dù là thông qua mạng hay truyền hình …
La Gia Nghi nói xong nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác không có hiểu ý của mình , nàng thở dài thầm nghĩ, thằng này có lúc thì tinh minh vô cùng lợi hại, nhưng cũng có đôi lúc lại phản ứng chậm như con rùa.. -Cậu không suy nghĩ … cậu mới được bao nhiêu tuổi, vì sao mà có thể nhanh như vậy lên tới cấp phó xử, cái cấp bậc này biết bao bao nhiêu cán bộ phấn đấu cả đời cũng không chiếm được? Vì sao? Cậu là nhân tài sao?
-Chứ không phải vậy à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Cha tôi nói, cậu có được cái vị trí này là do bên trên quyết định, bởi vì nhân tài có ít quá, chẳng qua là do cơ cấu vận hành chính phủ của chúng ta không có hình thành một hệ thống thao tác nào hữu hiệu, nếu hệ thống kiện toàn, bất cứ ai ở vị trí của cậu cũng làm được, còn bây giờ thì chỉ cần cậu làm được chút chuyện, cơ bản cũng có thể tạo ra thành tích, trừ phi cái loại cán bộ lôi kéo bè phái làm như con lừa mà thôi..
-Chuyện đó và tôi đâu có quan hệ gì?
-Hừ…cậu nghe mà vẫn không hiểu, bây giờ cậu có thể làm tới phó cục trưởng công an thành phố, không phải là bản thân cậu là nhân tài, mà là do cậu quá nghe theo lời của lãnh đạo, với lại cậu giỏi về phỏng đoán ý đồ lãnh đạo, có đôi khi lãnh đạo chưa có nghĩ đến, thì cậu lại làm được, dưới nhiều tình huống xảy ra thì cậu làm đúng, nhưng đến lúc nào đó, lãnh đạo không còn những nhu cầu đặc biệt như vậy nữa, tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, còn cậu cứ tích cực như vậy thì có biết sẽ nhận hậu quả gì không? -Là hậu quả gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Hậu quả chính là cậu sẽ làm cho lãnh đạo khó chịu, đến lúc đó cậu sẽ chết rất thê thảm, cậu xem trong lịch sử, có đại thần nào công cao với chủ thì có kết cục tốt chưa ? Tuy thời bây giờ sẽ không đến mức như vậy, nhưng kết cục không sai biệt lắm đâu, hơn nữa..cậu chỉ với một lãnh đạo có thể sống cùng nhau cả đời sao ?