Lan Hiểu San cũng không ngay lập tức đáp ứng đề nghị của Đinh Nhị Cẩu, đem sau khi tiễn đưa hắn đi về, Lan Hiểu San ngồi trên ghế dựa , nhìn xem di ảnh chồng mình trên tường, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hai người bọn họ tình cảm vợ chồng rất tốt, cùng tốt nghiệp trường đại học chính trị và pháp luật, lại cùng nhau nhận công tác ở cơ quan, chỉ có Lôi Phong về đơn vị cảnh sát , còn nàng công tác tại kỷ ủy thành phố, chồng nàng qua đời mấy năm nay, cơ hồ đã tiêu hao ngốn hết toàn bộ tinh lực của nàng.
Lan Hiểu San thề , nhất định phải tìm ra hung thủ sát hại chồng mình đưa ra công lý, nhưng lãnh đạo cục công an thành phố đối với chuyện này tựa như không quan tâm đế , cho nên vụ án này bị định tính là do tai nạn giao thông, cho dù là chính nàng đã được điều đến cục công an làm bí thư ban kỷ luật thanh tra, tình huống vẫn không có được cải biến gì cả. Vốn nàng cho rằng đời này hông có cơ hội báo thù cho chồng mình nữa, nhưng trong khoảng thời gian gần đây thành phố Hồ Châu có nhiều chuyện xảy ra, làm cho nàng thắp lên ngọn lửa hi vọng, nhất là việc Dàm Quốc Khánh đào thoát cùng Lý Pháp Thụy chết đi, nàng cảm giác ngày báo thù gần đến rồi .
"Lôi Phong, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ báo thù cho anh, nhất định sẽ tìm lại công đạo cho anh ".
Lan Hiểu San trầm ngâm nhìn di ảnh trên tường nói ra .
Lúc nhận được điện thoại của Lan Hiểu San, Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Lộ đang ngồi ăn bún thập cẩm cay, Đinh Nhị Cẩu không ưa món này, nhưng Dương Lộ lại thich, hết cách rồi, đành phải chiều nàng.
-Chào Lan bí thư ..
-Đinh phó cục trưởng, tôi suy nghĩ rồi, cậu nói rất đúng, tôi không muốn để cho cái chết chồng mình oan uổng, có lẽ bây giờ ngoại trừ tôi, sợ rằng không có ai muốn lật lại vụ an này. -Lan bí thư …lời này không đúng, còn có em... về sau chị sẽ biết.
-Đinh phó cục, cám ơn cậu, ngày mai tôi sẽ đi làm.
-Vâng..em sẽ để cho Dương Lộ đón chị, về sau cô ấy sẽ là người lái xe cho chị , ngoài ra, vì lý do an toàn, em cảm thấy chị nên là dọn về cư xá của cảnh sát ở đi, tại nơi đó chị cũng được cấp gian phòng lâu nay rồi mà..
-Ừ, tôi sẽ cân nhắc …
-Lan bí thư, chờ ngày mai chị đi làm chúng ta sẽ trao đổi tiếp nhé..
Đinh Nhị Cẩu giọng nói mặc dù không cao, nhưng Lan Hiểu San nghe được cũng cảm nhận được thằng trẻ tuổi này trong giọng nói rất kiên nghị ..
Hai nguời không nói tiếp, cúp điện thoại .
-Đinh phó cục , anh để cho tôi đi theo Lan bí thư à?
Dương Lộ hỏi.
-Không được sao ? Chị ấy là phụ nữ, hai người cùng một chỗ cũng thuận tiện hơn , với lại đi theo Lan Hiểu San đối với tiền đồ của cô sẽ có nhiều ích lợi, đến lúc đó cô sẽ thấy. -Tôi không biết chị ấy, lại có cảm giác người đàn bà này là lạ.
-Bất kỳ một người đàn bà nào, chồng mình chết đi một cách không rỏ ràng, trong lòng ai cũng khó mà nuốt trôi, từ từ thì cô cũng sẽ hiểu chị ấy thôi.
-Thế nhưng mà , tôi . . .
-Không có thế nhưng mà, đây là mệnh lệnh, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ làm trợ lý liên lạc cho Lan bí thư, tóm lại là chiếu cố tốt cho chị ấy , người này không dễ dàng, nhưng cũng không đơn giản.
…………………………………………………………………………………..
Về chuyện của Qúy Đại Khoan thì Lý Pháp Thụy thực hiện đối với Đinh Nhị Cẩu hứa hẹn, do đó Đinh Nhị Cẩu cũng thực hiện lại hứa hẹn đối với lão, chỉ có điều Lý Pháp Thụy giờ đã chết, thì lới hứa hẹn với Lý Pháp Thụy về Qúy Đại Khoan trở nên thừa thãi. Mấy ngày nay Qúy Đại Khoan rất lo lắng, bởi vì hắn biết rõ, Lý Pháp Thụy không vô duyên vô cớ mà tự sát nhất định là có chuyện gì đó hoặc là bị bức bách, nhưng chuyện gì đó hoặc bị bức bách đến từ nơi nào thì hắn không biết.
Ngồi ở trong phòng khách lớn của Vệ Hoàng sơn trang, Qúy Đại Khoan thấp thỏm không yên, trước đây hắn đã từng tới , nhưng đó là theo chân Lý Pháp Thụy tới, còn lần này đây, chỉ có mình hắn .
-Anh Qúy đến rồi à , uống gì đây?
Triệu Cương vừa đi vào, nhìn thấy Qúy Đại Khoan mặt màu tro tàn hỏi.
-An Triệu, muốn gặp tôi có chuyện gì?
Qúy Đại Khoan vội vàng đứng lên, có vẻ sợ sệt hỏi.
-Cũng không có việc gì, biết anh đang thất nghiệp, cho nên muốn anh có chén cơm ăn, đến tập đoàn Vệ Hoàng đảm đương việc cố vấn, tiền lương vẫn dựa theo số lượng như trước kia, như thế nào được không? Triệu Cương trực tiếp đưa ra đề nghị của mình.
-Ui… cám ơn anh Triệu, nhưng không biết cụ thể tôi sẽ làm những chuyện gì?
Qúy Đại Khoan trong lòng thả lỏng hỏi.
-Để sau này hãy nói đi, chuyện này cũng không nên nói với ai, đây là bí mật, nhưng cũng có thể lôi kéo tiếp xúc với những chiến hữu trong đội trước kia, cần tiền thì cứ nói miễn sao tạo được cho tôi thành một nhóm là được, ngoài ra, anh giúp tôi chú ý theo dõi một người, nếu như có thể nói, tôi muốn biết biết rõ người này tại thành phố Hồ Châu có sở hữu tất cả bao nhiêu hang ổ..