Một đường cao tốc đến lúc đến Bắc Kinh thì hơn bảy giờ tối rồi, nhà nhà đã lên đèn, thời gian này đã bỏ lệnh cấm đốt pháo, tuy nhiên tiếng nổ của pháo cũng ít hơn trước nhiều.
Trọng Hãi chỉ dẫn Đinh Nhị Cẩu qua mấy lần ngoặt rẽ, cuối cùng thì quẹo vào một cư xá, đến trước một tòa nhà thì dừng lại xuống xe.
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn Trọng Hãi , hỏi
-Chính là nhà này hả anh ?
-Đúng vậy, đi đường vất vả rồi, tối nay có thể cùng lão gia tử uống chút rượu..
Trọng Hãi xuống xe trước, Đinh Nhị Cẩu mở cốp xe, lấy ra quà cáp dành cho Trọng Phong Dương.
Cái cư xá này thoạt nhìn cũng không có gì sang trọng, chỉ có cổng ra vào là kiểm tra nghiêm ngặt, tự mình phải gọi điện thoại vào trong để xác minh thì mới có thể đi vào, xem ra đây là nơi cư ngụ thuộc về nhân viên công tác cở cơ quan quốc gia . Trọng Hãi đi phía trước, Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, tay ôm đồ đạc, khu nhà này có sáu tầng, Trọng Phong Dương ở tại tầng năm, cũng không biết lão đầu lúc lên xuống có mệt hay không.
-Chú à… cháu về trễ, chắc nhà ăn cơm tối rồi chứ?
Mở cửa ra là Dương Hoa vợ của Trọng Hãi, nhưng Trọng Hãi vẫn hỏi vọng vào bên trong.
-Không trễ đâu, cũng vừa vặn đấy, ở nhà chưa có cơm.
Trọng Phong Dương ở bên trong hô ra.
Đinh Nhị Cẩu lúc này đã hối hận, trong gian nhà tất cả đều là người của Trọng gia, mình ở tại đây để làm gì a, đây là giao thừa ăn bữa cơm đoàn viên của nhà người ta, mình đi theo mò mẫm đúc kết có được gì đâu, cho nên hắn hạ quyết tâm đợi tí nữa chào hỏi xong rồi sẽ đi.
-Tiểu Đinh phải không ? Mau vào trong đi.
Dương Hoa nhiệt tình nói, tuy Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hoa chưa gặp một lần, Dương Hoa lại rất ít khi đến Hồ Châu, nhưng Trọng Hãi lại hay nhắc tới Đinh Nhị Cẩu trước mặt nàng, cho nên vừa thấy Đinh Nhị Cẩu đi theo đằng sau, Dương Hoa liền đoán được hắn mời vào . -Vâng..chị dâu, để em ta tự mình mang vào ..
Đinh Nhị Cẩu không để cho Dương Hoa tiếp nhận quà cáp trên tay hắn, với lại chỉ riêng một vò rượu đã hơn mười cân, hắn không dám lại để cho Dương Hoa bê lấy, năm hết tết đến, nhỡ làm rơi trên vỡ trên đất, thì chuyện gì sẽ xảy ra ah.
……………………………………………………………………………………………….
-Tối nay Tiểu Đinh nay theo giúp chú uống rượu nhé, mấy hôm nay không có uống rồi, Trọng Hãi nói cháu mang đến cho chú vò rượu thuốc, làm chú ngóng cả một buổi chiều, khà khà..
-Trọng bí thư, rượu thì cháu mang đến rồi, nhưng xin lỗi đáng tiếc là cháu không thể cùng chú ăn cơm đêm giao thừa, cháu đã hẹn với người khác bên ngoài, ngày mai cháu sẽ tới đây chúc tết.
Đinh Nhị Cẩu thận trọng đem bình rượu đặt ở dưới bàn trà, đứng ở trước mặt Trọng Phong Dương nói ra . -Chuyện đùa… ai mặt mũi lớn như vậy, dám kéo cháu đi?
Trọng Phong Dương giả vờ dùng mặt lạnh hỏi.
Trọng Hãi cũng nói:
-Trường Sinh, lúc đi tới đây đâu nghe cậu nói cái gì ? Sao bây giờ lại xuất hiện có hẹn với người, tôi xem cậu như người trong nhà, cũng đừng có khách sao với tôi chứ.
Trọng Hãi suy đoán thằng này không muốn tham gia giao thừa trong nhà của mình , cho nên mới nói như vậy.
-Không phải, thật sự là em có một bằng hữu học đại học tại Bắc Kinh, năm nay cô ấy cũng không về nhà, cho nên . .
Đinh Nhị Cẩu cố ý nhăn nhó nói nói năng lộn xộn, khiên Trọng Phong Dương cùng Trọng Hãi xem qua sẽ hiểu, chính là thằng này đi gặp một cô gái, hơn nữa tám phần đó là bạn gái của hắn.
-Tới đây ..ngồi xuống, nói nghe thử xem, có phải là bạn gái?
Trọng Hãi kéo Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế sa lon hỏi. -Anh Trọng.. cũng không phải là bạn gái, mà là bằng hữu, nói chuyện với nhau rất là hợp ý thôi.
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục nhăn nhó nói .
-Hừ, nếu vậy cậu đi theo chúc tết cho chú của tôi là giả, còn đi gặp bạn gái là thật phải không?
Trọng Hãi nói ra .
-Sao vậy chứ, em đi chú tết cho Trọng bí thư mới là thật, chuyện của em chỉ là tiện đường mà thôi.
-Tiểu Đinh.. nếu là bằng hữu của cháu, hay gọi đến vào nhà ăn chung bữa cơm luôn đi.
Trọng Phong Dương khuyên.
-Thư bí thư, cô ấy nhát gan lắm, cũng không tiện.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Chú à… thôi không cần quản hắn nữa, thằng này hồn đã không ở nơi này, hãy để cho hắn đi thôi.
Trọng Hãi nói .
-Ừ, được rồi, Tiểu Đinh …nhà này cháu đã biết, lúc nào đến cũng được, chú thấy nói chuyện với cháu rất cũng hợp ý, bây giờ nhớ lại một chút ngày chúng gặp nhau tại thôn Lê Viên tựa như mới ngày hôm qua. -Trọng bí thư cháu biết rồi, sáng sớm ngày mai cháu tới chúc tết , bây giờ cháu đi trước, sợ trên đường bị kẹt xe không dễ đi.
-Được rồi , đi đi..
Trọng Phong Dương nói.
Đinh Nhị Cẩu lái xe ra khỏi khu cư xá, lúc này mới thở ra một hơi dài, chỉ là lái xe không mục đích, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhớ tới lời nói dối vừa rồi, cũng đúng là Lăng Sam đang ở Bắc Kinh học , nhưng từ khi nàng lên đại học, chính hằn dần dần cũng không có liên hệ với Lăng Sam.
Đem xe chạy thẳng đến khách sạn Hồ Châu, tại đây nguyên trước đây là nhà khách của Hồ Châu, nhưng về sau bị thanh tra nên hủy bỏ không cho thành phố làm nhà khách tại Bắc Kinh, nhưng mảnh đất trống này vẫn thuộc về UBND thành phố Hồ Châu, vì vậy liền xây một tòa nhà này, mở một khách sạn Hồ Châu, kỳ thật kỳ chức trách vẫn là nhà khách của Hồ Châu, chẳng qua là lách luật mà thôi . -Chào anh, muốn nghỉ chân nơi đây sao?
Đinh Nhị Cẩu vừa đến trước đại sảnh, cũng là phục vụ khá tốt, giao thừa rõ ràng vẫn còn có người trực.
-Đây là giấy công tác của tôi, an bài cho tôi một phòng, có thể ở lại hai tối.
Đinh Nhị Cẩu đem chứng minh công tác và CMND đưa cho nhân viên lễ tân .
-Ủa.. là Đinh phó cục trưởng a, xem mời tới bên này, để em dẫn anh lên nhận phòng.
-Gần đây có tiệm ăn cơm không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vâng có…. Đinh phó cục trưởng, đây là khách sạn đồng thời cũng cung cấp các món ăn .