Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1127: Không thể trêu vào ..thì chạy



CHƯƠNG 1071: KHÔNG THỂ TRÊU VÀO ..THÌ CHẠY..

Đinh Nhị Cẩu đã được Trọng Hãi dặn dò, cho nên, không có biểu thị gì , chỉ đứng ở đằng sau Trọng Hãi , nhìn xem Trọng Phong Dương cùng với người trung niên kia nói chuyện, hai người cũng có nói đến một ít chuyện chính trị, Đinh Nhị Cẩu mặc dù đang nghe, nhưng không cảm thấy hứng thú, là bởi vì hắn chưa có đủ trình để nghe đến những chuyện như vậy.

Hai nguời đang nói, thì Trọng Phong Dương ngẩng đầu lên nhìn Đinh Nhị Cẩu đang đứng sau Trọng Hãi, cười nói:

-Tiểu Đinh, tối hôm qua giao thừa đi đâu vậy a, không ở lại đây cùng ăn giao thừa, lại vác bụng đói chạy long nhong ở bên ngoài..

-Thưa bí thư , tối hôm qua cháu đâu có chạy long nhong bên ngoài, cháu đến nhà khách ăn cơm, hôm nay cháu đến chúc tết, chúc bí thư thân thể khỏe mạnh, an khang thịnh vượng.
Mấy câu cũng tạm được xoi như là chúc tết xong, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại quỳ xuống hai đầu gối rất cung kính dập đầu một cái trước mặt Trọng Phong Dương.

-Ai ai … tiểu tử này, chúng ta là công chức của nhà nước, không nên làm như vậy, mau đứng lên …

-Thưa bí thư , chuyện này và chuyện công chức của nhà nước không có liên quan gì với nhau , đây là lễ tiết của thành phố Bạch Sơn chúng cháu, hôm nay cháu xem chú là người trưởng bối, đầu năm mùng một tết dập đầu kinh với trưởng bối, đây là điều nên phải làm đấy.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu bình thản ung dung đứng người lên.

-Ha ha, thằng khỉ gió này, nói đến đạo lý à? Văn Tường, đây là thư ký cũ của Trọng Hãi lúc làm bí thư tại huyện Hải Dương, thời gian gần đây đã lên làm phó cục trưởng công an thành phố Hồ Châu rồi, đúng là chúng ta bây giờ đã già, chẳng mấy chốc bị đám trẻ này qua mặt ..
-Há, bí thư … nói rất đúng, tuổi trẻ bây giờ tài cao hiểu rộng lắm.

Người trung niên có tên gọi là Văn Tường nhìn thật kỹ Đinh Nhị Cẩu.

-Tiểu Đinh tử, đây là Lương bí thư của đoàn thanh niên trung ương, đến chúc tết đi chứ..

-Chúc Lương bí thư năm mới gặp nhiều điều tốt đẹp.

Đơn giản một câu chúc tết, Đinh Nhị Cẩu hơi khom người một chút, rất có khí độ.

Nhưng trong lúc này, bên cạnh trên ghế sa lon đang ngồi đôi nam nữ kia kia cũng đang trao đổi, vừa rồi hành động quì bái của Đinh Nhị Cẩu làm cả hai người trợn mắt, thời buổi bây giờ chúc tết mà còn quì dập đầu, đúng là dân nông thôn quê mùa, không có từng va chạm xã hội a .

-Anh, nhưng anh cũng xem một chút người ta, tuổi hắn còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó xử, còn anh thì ăn không ngồi rồi, cha đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi, tối hôm qua cũng không về nhà ăn cơm, mẹ cũng không bảo vệ được anh mãi đâu.
-Hừ, thằng này để xem nó càn rỡ được bao lâu, tối hôm qua thằng này đã đánh Tề Tam sưng mặt, cho nên Tề tam phải ở nhà dưỡng thương, không có đi ra ngoài được, em xem nếu Tề Tam biết được thông tin chính xác về tiểu tử này, thì có tìm đến thằng này để báo thù không…

Tên thanh niên nhỏ giọng nói ..

-Anh, chuyện gì đã xảy ra vậy?

-Đến lúc đó em sẽ biết, em cũng biết Tề Tam là loại người như thế nào rồi, cứ chờ xem là được..

Nói chuyện thêm vài phút đồng hồ, thì Lương bí thư đứng dậy cáo từ, đôi nam nữ kia cũng đi theo lúc ra cửa tên thanh niên còn hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, còn Đinh Nhị Cẩu thì một mực cười híp mắt không màng đến..

Sau khi nhận chúc tết xong Trọng Phong Dương cũng muốn đi ra ngoài đến chúc tết mấy lão đồng chí bằng hữu, cho nên Trọng Hãi cũng đi theo, Đinh Nhị Cẩu cũng nói cho Trọng Hãi biết, hắn muốn quay trở lại Hồ Châu, chính hắn là phó cục trưởng công an vắng mặt thời gian quá dài trong dịp tết cũng không tốt.
Trọng Hãi cũng hiểu, nên liền đáp ứng .

………………………………………………………………………………………………….

-Lăng Sam, dậy chưa?

-Rồi…có gì vậy?

-Nhân viên lễ tân có mua giùm áo khoác cho em chưa?

-Vâng rồi.. vừa mới đưa tới, anh làm xong việc rồi hả?

Lăng Sam hỏi.

-Ừ, như vậy đi, anh xuống lái x era bên kia đường trước, em thu dọn đồ đạt rối xuống ngay, chúng ta quay trở lại Hồ Châu.

Đinh Nhị Cẩu nói .

-Ủa…sao vội như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Sam nghe giọng nói Đinh Nhị Cẩu gấp gáp nên hỏi.

-Không có chuyện gì, đơn vị có việc, anh phải nhanh trở về gấp ..

Đinh Nhị Cẩu nói.

-Vậy được rồi … chờ em chút.

Lăng Sam vội vàng thu thập, mặc xong quần áo liền đi ra cửa, La Hậu Văn còn cho là bọn họ là đi dạo phố, chứ đâu có ngờ Đinh Nhị Cẩu đã mang theo Lăng Sam quay trở lại Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu đã biết được tung tích của mình bị bại lộ, cho nên không thể ở lâu thêm trong khách sạn Hồ Châu này nữa..

Hắn không phải sợ đánh nhau, mà là sợ gây phiền toái cho Trọng Gia, hắn đến đây là chúc tết đấy, chứ không phải đến Bắc Kinh gây sự, hơn nữa tại Bắc Kinh này, loại người gì cũng có, nếu như gã hỗn đản kia đã cùng con trai của bí thư Văn Tường Đoàn thanh niên trung ương uống rượu, vậy có thể khẳng định bọn chúng là chung trong đám hồ bằng cẩu đảng, mình càng không cần phải mạo hiểm như vậy.

Đinh Nhị Cẩu đầu óc thanh minh, thừa hiểu nếu không thể trêu vào, thì không trốn thoát mà ở lại đây để làm cái gì? Mẹ kiếp…đến địa bàn của lão tử, để xem chúng mày có dám tới hay không?