Trời lạnh nên sắc trời luôn tối sớm, trải qua một đường bôn ba, rốt cục trước khi trời tối thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã tới thôn nhà của Lăng Sam, bên cạnh con đường nhỏ Đinh Nhị Cẩu đem xe dừng lại .
-Sai vậy? Còn chưa tới nhà mà, anh không muốn vào nhà của em cho biết sao?
Lăng Sam hỏi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra:
-Anh ngại gặp cha mẹ của em, để dịp khác đi nhé.
-Hừ…em hiểu mà, anh không muốn gánh trách nhiệm với em, chuyện này em cũng nghĩ qua, em còn hai năm nữa tốt nghiệp, vì không ở bên cạnh anh, cho nên hai năm nữa anh phải cùng em kết hôn, việc này không có thương lượng, nếu anh không kết hôn cùng em , em sẽ chết cho anh xem, còn nữa… chuyện của chúng ta, em sẽ ghi lại thành câu chuyện phát tán trên mạng , lại để cho mọi người đều biết anh phụ lòng em, để nhìn xem đến đến lúc đó anh sẽ kết thúc ra sao.. Lăng Sam bình thản nói .
-Này… , nhưng em phải cho anh có chút thời gian chứ, việc này đối với anh mà nói có chút đột ngột ah.
Đinh Nhị Cẩu mới biết, đã từng tránh né các cô gái, chỉ có lần này không thể tự kềm chế nên đã sa vào một vũng bùn .
-Em đã cho anh thời gian, hai năm còn chưa đủ sao? Em rất rộng lượng rồi đấy, anh còn muốn thế nào?
Lăng Sam cố nén trong nội tâm mình đắc ý nói .
-Được, anh đáp ứng em, nhưng lần này vào nhà em được không?
Đinh Nhị Cẩu vẫn không muốn hiện thân .
-Không được, vì mãi đến mùng 1 tết em mới về nhà, em phải giới thiệu anh cho cha mẹ biết, chứ không là em sẽ bị mắng..
Lăng Sam nói rất là chân thật đáng tin, Đinh Nhị Cẩu phản bác không được… .
-Vậy được rồi, chúng ta cũng không thể vào nhà mà tay không, gần đây có nơi nào bán đồ không, chúng ta ghé qua mua chút ít quà.. Đinh Nhị Cẩu nói ra, nghe qua Lăng Sam trong long rất mát mẻ, nàng đã xem Đinh Nhị Cẩu là chồng tương lai của mình, cho nên phải cho mình có chút mặt mũi .
Vì vậy hai người chạy xe trở lại trên thị trấn, ghé siêu thị, mua một bọc quà lớn mang về nhà Lăng Sam.
-Đầu tiên nói trước, anh chỉ ghé một chút, tại đơn vị có việc, anh phải trở về xử lý đấy.
-Em biết rồi, sẽ không làm chậm trễ anh.
Lăng Sam ngoài miệng nói chuyện, nhưng trên khóe miệng lại vểnh lên.
Đối với con gái đột nhiên trở về, cha mẹ của Lăng Sam đương nhiên rất là cao hứng , nhưng lại dẫn theo một người thanh niên trở về còn có bao lớn bao nhỏ quà màng theo, là người ở nông thôn, nên cha mẹ Lăng Sam cảm thấy rất là nở mặt nở mày, nhưng đáng tiếc là bọn họ về trễ, nên trên đường cái giờ đã vắng người, ai cũng không thấy được tràng diện này. -Mẹ, chúc mừng năm mới, đây là bạn trai ta Đinh Trường Sinh. Anh còn đây là cha mẹ em.
Lăng Sam giới thiệu nói .
-Con chào cô chú, chúc mừng năm mới.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy mẹ của Lăng Sam tầm khoảng 45, 46 tuổi, nàng cũng là một người đàn bà xinh đẹp, dáng người đẫy đà tròn trịa giống như đa số những người đàn bà khác ở vùng nông thôn, trái ngược là cha của nàng thì có vẻ ốm yếu gầy gò hư nhược..
-Được rồi, vào trong phòng khách… ngồi đi ..ngồi đi..
Mẹ của Lăng Sam kích động nên nói năng hơi lắp bắp, nhưng cha của nàng thì ngay cả một lời nói đều không nói, cũng nhìn ra được, người một nhà đều là người chân chất, vì thế làm cho Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ tới cha mẹ của mình ..
-Các con ăn cơm chưa ? Để mẹ nấu sủi cảo cho các con ăn nhé.
Mẹ Lăng Sam nói, đồng thời kéo cha Lăng Sam ra khỏi phòng khách . -Cô ạ.. thôi khỏi, cháu. . .
Đinh Nhị Cẩu chưa nói hết , đã bị Lăng Sam thò tay bịt miệng lại .
-Mẹ.. nấu nhiều một chút, tụi con đói bụng rồi..
Lăng Sam nói ra .
-Này.. anh đã nói ngồi một chút rồi phải đi, đừng làm phiền mẹ, lúc trên đường anh ghé quán nào ăn tạm là được rồi..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Anh ngồi một lát nữa không được sau? Cha mẹ nhiệt tình như vậy, lúc này anh lại đi, có thấy mình quá đáng không?
Lăng Sam khoác cánh tay Đinh Nhị Cẩu nói, Đinh Nhị Cẩu có cảm giác mình như là lọt vào trong bẫy Lăng Sam sắp đặt đã xong, ngay từ đầu trên Bắc Kinh đã là như vậy, cho tới bây giờ vẫn là như thế.
……………………………………………………………………………………………
-Tiểu Đinh, mẹ nghe Lăng sam nói, cháu đã đi làm việc?
Mẹ Lăng Sam nhìn xem hai người ăn sủi cảo hỏi. - Vâng.. cháu đi làm sớm, nhận công tác đã nhiều năm rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Há, vậy chắc cháu cũng đã lớn tuổi, Lăng Sam thì còn tuổi còn nhỏ, chuyện của hai người vậy người trong nhà của cháu đã tính toán như thế nào rồi ?
Mẹ của Lăng Sam nghe nói có chút mất hứng, thằng này đi làm đã nhận công tác nhiều năm rồi, một là văn bằng không cao, hoặc là lớn tuổi, nhưng Lăng Sam thì đang học trong trường đại học danh tiếng của Bắc Kinh, hiện tại cũng chưa có khả năng kết hôn, nàng phải tìm được một người xứng đáng hơn thằng này mới đúng, trong lòng hơi khó chịu, cho nên vừa mới cao hứng, tạm thời đã biến mất.
-Cô.. trong nhà của cháu không còn có người nào rồi, cha mẹ cháu đều qua đời sớm, cháu chỉ mới tốt nghiệp trung học thì đã đi làm việc rồi, cho nên công tác đã nhiều năm.. Đinh Nhị Cẩu giải thích nói, hắn chưa hiểu ý mẹ Lăng Sam là gì, nhưng người ta hỏi , thì hắn phải trả lời .
-À… là như thế này, Lăng Sam vẫn còn là sinh viên, cô chú cũng không muốn cho Lăng Sam sớm như vậy kết hôn, nhà của cô chú chỉ có mình nó học đến đại học cũng không dễ dàng gì, cho nên còn muốn Lăng Sam sau này còn học thêm lên cao học nữa, với lại cô chú cũng thấy hai người cũng không phù hợp lắm.
Mẹ Lăng Sam rốt cục cũng nói ý định của mình ra.
-Mẹ … nói cái gì vậy, chuyện của con không cần mẹ quan tâm đến
Lăng Sam mất hứng đem đôi đũa dằn trên chén nói.
-Lăng Sam.. em đừng nên gấp gáp, cứ để cho cô nói xong hết cái đã
Đinh Nhị Cẩu cũng là sửng sờ ngạc nhiên, chính mình chưa có biểu thị gì cả..
-Chuyện của con là phải do mẹ quyết định, mẹ là mẹ của con. Mẹ Lăng Sam không để ý đến Đinh Nhị Cẩu tại , lập tức mắng Lăng Sam ..
Lăng Sam thấy mình quá mất mặt rồi, tình huống Đinh Nhị Cẩu như thế nào thì nàng rõ ràng nhất, rất vất vả mình mới đem được Đinh Nhị Cẩu trói tại trên người mình, bây giờ thái độ mẹ mình lại là như vậy, nàng tức giận đứng dậy bỏ đi ra ngoài, Lăng Sam đã đi ra ngoài, thì Đinh Nhị Cẩu chắc chắn cũng có cớ không thể ngồi tiếp tục lại đây, vì vậy cũng đứng lên đuổi theo nàng .
-Bà xem lại mình đi, con vừa trở về nhà, cũng không hỏi xem tình huống như thế nào thì đã nổi giận gây khó dễ, nếu bà không đồng ý, có thể nói cho riêng cho con gái của mình biết, để cho nó nói lại với người ta..
Cha Lăng Sam bực mình nói .
-Tôi bất kể , con gái của tôi là sinh viên danh giá, không thể gả nó cho một kẻ mồ côi không gia đình, về sau chúng nó sống với nhau thì có ai để quan tâm đến? Mẹ Lăng Sam nói.
-Bà thật sự là già nên hồ đồ, tuổi trẻ bây giờ, khi kết hôn còn không cho gia đình biết đến, nào cần đến cha mẹ quan tâm, bà cứ lo xa..