Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 116: Nguy hiểm đã đến



Hà Oanh Nhi thừa dịp Đinh Nhị Cẩu đang cúi đầu ăn cơm, kéo tay của Lưu Hương Lê , hai người đi ra ngoài sân.

– Chị , sao lại thế này, không phải chị nói cái nhà này không thể để cho đàn ông đi vào sao, nếu truyền đi ra ngoài, thì chị ăn nói làm sao bây giờ!

– Oanh Nhi à! Em nói gì vậy, hắn không phải là đang giúp dân trong thôn bán lê sao? Nếu hắn thật có thể đem lê trong thôn này bán được, đừng nói là bước vào cái nhà này, nếu hắn thèm muốn chị cũng còn được, chuyện của chị, em về sau đừng dính vào!

Nói xong Lưu Hương Lê quay trở vào nhà, Hà Oanh Nhi tức giận giậm chân đi ra ngoài cửa, nhưng cũng không có đi về nhà, mà là ẩn nấp ở cách đó khá xa , trong đống cỏ khô gần mặt con đường nhỏ, chờ Đinh Nhị Cẩu khi quay về ủy ban thôn thì phải quay lại trên con đường mòn này, thật ra nguyên nhân chính là sâu xa là Hà Oanh Nhi sắp đến ngày là đám cưới với Lưu Tam, trước đó một tháng đã ăn vụng trái cấm qua rồi, nhưng vì xảy ra chuyện bán lê không được, Lưu Tam phải ngược xuôi chạy theo Lưu Hương Lê lo tìm đầu mối bán lê vẫn chưa đâu vào đâu, bọn họ không có dịp gặp lại để cùng nhau khám phá niềm vui tuyệt vời của sự ân ái lần thứ hai, lần đầu tiên màиɠ ŧяiиɦ bị rách đau nhưng đã biết thế nào là sự sướng khoái của niềm vui hoan lạc, sau đó huyệŧ đã lành lặn lại vết thương nhẹ, ba tuần nay từ bên trong huyệŧ phát sinh ngứa ngáy khó chịu cứ ri rỉ dịch nhờn, làm Hà Oanh Nhi nhịn không được, nên lén lút chủ động hôm qua có hẹn với Lưu Tam là đêm nay sẽ gặp mặt ở bãi cỏ phía sau gần nhà, nhưng rồi phát sinh sự kiện Đinh Nhị Cẩu đến làm đảo lộn kế hoạch, cô đem mọi sự bực bội trút lên đầu hắn vì cho đây là nguyên nhân làm hỏng cuộc vui tối nay của cô!
– Ăn xong rồi sao?

Nhìn Đinh Nhị Cẩu đem cái chén cơm trống rỗng đều liếm sạch sẽ, Lưu Hương Lê trong lòng bắt đầu đối với chủ nhiệm Đinh mới tới có chút cảm tình, nhìn dáng điệu hắn như vậy, chắc không phải như mình nghĩ hắn là con ông cháu cha mạ vàng nhà ai đấy, ngẫm lại cũng hợp lý, huyện Hải Dương nhiều địa phương tốt, ai mà cam lòng đem con của mình đưa đến địa phương khô cằn như thế này ..

– Ừ .. ăn xong rồi, chị Hương Lê biết không, sáng sớm nay, tôi chỉ có ăn qua loa một bữa cơm, đi dọc theo con đường này đến thôn đã sớm tiêu hao sạch sẻ, hiện tại xem như là tạm lót dạ rồi!

– Ai da…cậu đem cơm của tôi đều ăn sạch sẻ, còn nói chưa có ăn no à? Như vậy đi, hôm nay cứ như vậy, chuyện ngày mai bán lê nói sau, cậu về phòng nghỉ trước đi, vì cậu không thể ở chỗ này ngồi chơi một thời gian quá dài được.
Lưu Hương Lê sắc mặt thay đổi bất thường, lúc này đã muốn đuổi người.

– Tôi ngồi chơi thì làm sao vậy? Trở về cũng là có một mình, tôi đang muốn cùng chị hỏi thăm nói một chút chuyện về thôn Lê Viên.

– Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, cậu không phát hiện em gái của chồng tôi, trừng mắt lạnh lùng nhìn à, tôi là đàn bà góa chồng, cậu có biết là đứng ở trước cửa nhà đàn bà vắngchồng có nhiều chuyện rắc rối lắm, có chuyện gì ngày mai ở ủy ban thôn hãy nói.

Lưu Hương Lê đã bước ra đứng ở cửa, như thế này thì thật sự là không đi không được, Đinh Nhị Cẩu cũng bất đắc dĩ, đi từng bước một, bước một ra khỏi nhà Lưu Hương Lê, không khỏi cảm thán đàn bà mau thay đổi, nhưng là cũng đúng, một người đàn bà mất chồng, làm sao có thể ban đêm tiếp đãi một người đàn ông trong nhà được.
Nhìn từ xa thấy bóng của Đinh Nhị Cẩu đi ra, Hà Oanh Nhi Nhi thở phào một cái, chờ Lưu Hương Lê đóng cửa lại, Hà Oanh Nhi Nhi lặng lẽ từ trong bụi cỏ đứng lên, chờ Đinh Nhị Cẩu đi đến, cô bước nhanh vượt qua, miệng thì phát ra tiếng “ hừ hừ “,

Đinh Nhị Cẩu giật mình vừa quay đầu lại:

– Tại sao lại là cô, nhìn tôi làm gì, kêu gì đó!

– Kêu cái gì ? Tốt, tôi nói với chủ nhiệm Đinh biết, ông có phải là không có cơm ăn, lấy lý do vớ vẫn đến nhà chị dâu tôi kiếm cơm, chị ấy là một người đàn bà, ông thật sự không biết xấu hổ, ông có biết không, từ khi anh tôi chết, ông là người thứ nhất bước vào nhà của chị áy, nếu để cho đàn ông trong thôn biết, xem bọn họ có lột da ông ra không!

– Qua lời nói này, đàn ông trong thôn Lê Viên như vậy đối với chị dâu cô cũng khao khát lắm đây !!! A, ha ha ha ha!
– Ông… ông lưu manh, tôi mách cho Lưu Tam, không đập ông một trận, ông chưa biết sợ là gì!

– Hừm.. cô luôn miệng nói Lưu Tam, Lưu Tam đấy, này Lưu Tam với cô quan hệ thế nào?

– Không mượn ông xen vào, dù sao tôi nói hắn đánh ông là đánh ông không tha đâu ..!

Hà Oanh Nhi khi nói lời này mặt có chút ửng hồng, nhưng là trời tối quá, nên thấy không rõ lắm.

– Được rồi, Lưu Tam nếu là dám đánh tôi, ngày mai tôi sẽ đem hắn đưa đến đồn công an huyện giam lại mười ngày, nửa tháng, cô nếu vẫn còn dựa vào hắn, thì đến lúc đó cô đi đưa cơm tù thăm gặp hắn đi.

– Ông….ông…!

Đinh Nhị Cẩu nhìn xem bốn bề vắng lặng, đã nghĩ đến chọc ghẹo một chút cô bé không biết trời cao đất rộng này..

– Cô xem một chút phía sau cô là ai?

Đinh Nhị Cẩu giả bộ hoảng sợ , chỉ hướng phía sau lưng Hà Oanh Nhi, cô không rõ ràng cho lắm chuyện gì, cũng không dám quay mặt lại phía sau, trực tiếp bỏ chạy hướng về phía của Đinh Nhị Cẩu, lập tức ôm chặt lấy cánh tay Đinh Nhị Cẩu, núp phía sau lưng hắn, hoảng sợ nhìn về phía đối diện, Đinh Nhị Cẩu cười lên ha hả.
– Ông..ông rất xấu xa, lưu manh ..!

Phát hiện mình bị chọc ghẹo, Hà Oanh Nhi Nhi giơ nắm tay lên, như mưa rơi đánh về phía trong ngực Đinh Nhị Cẩu.

– Cô nói tôi xấu xa sao? Cô có muốn xem một chút tôi xấu như thế không?

Đinh Nhị Cẩu bắt được hai tay của Hà Oanh Nhi quặt lại sau lưng cô, đẩy mạnh một cái đem cả người cô nằm té úp hướng về phía thảm cỏ.

– Ông..ông muốn làm gì, buông ra, nếu không tôi kêu người?

– Kêu đi, cô nhìn xem, ở đây hoang vắng như thế này mọi người ai sẽ đến đây xem ai dọa người!

– Ông.. buông ra, nếu không tôi nói cho Lưu Tam, tôi là vợ sắp cưới của hắn, hắn sẽ đánh chết ông !

– À..thì ra cô là vợ sắp cưới của Lưu Tam, tốt lắm, mọi người đều là người một nhà mà, trước hôn một cái đã rồi tính sau!

Đinh Nhị Cẩu tính tình vô lại nổi lên, không chữa được rồi, Nhị Cẩu đúng lúc này lá gan không biết như thế nào đột nhiên lớn lên.
Nhẹ nhàng Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống trên mông đít đầy đặn Hà Oanh Nhi, lại đem hai tay của cô áp chặt trên lưng về sau, cười nói:

– Tại cô kiếm chuyện với tôi, đừng có trách..

Hà Oanh Nhi thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu lớn mật như thế, Đinh Nhị Cẩu vừa nói xong thì Hà Oanh Nhi phản kháng trở nên kịch liệt, tuy rằng tay cùng hạ thân đều bị Đinh Nhị Cẩu đè lại, nhưng Hà Oanh Nhi lại không ngừng lay động lấy thân thể, đều muốn đem Đinh Nhị Cẩu trên thân thể của mình hất rớt xuống, trong miệng cũng lớn tiếng nói:

– Cái này đồ lưu manh, ông tại sao có thể như vậy! Nhanh lên thả tôi ra, mau buông ra.

Hà Oanh Nhi chỉ là vì muốn chính mình không chịu xâm phạm, cho nên mới phải không ngừng lay động lấy thân thể, nhưng cô thật không ngờ chính là do Đinh Nhị Cẩu ngồi tại trên người mông đít mình, do cử động như vậy, một cái mông đít đầy đặn co dãn dưới cái váy màu hồng phấn bó chặt phía dưới giống như chủ động ma sát với phần dưới của Đinh Nhị Cẩu, không nói đến hoàn cảnh bắt buộc tạo ra vị trí tư thế của hai người, Hà Oanh Nhi với cử động như vậy, đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, thật sự là một loại vô cùng khiêu khích rồi, hắn cảm giác được, cái mông của Hà Oanh Nhi không lớn lắm, nhưng rất co dãn, mềm mại, cái mông của hắn chạm vào đều có thể rõ ràng cảm giác được, tại cái loại này phía dưới kịch liệt xung đột, Hà Oanh Nhi bờ mông đang bị đè ép với cái mông từ từ biến ảo mọi hình dạng, vốn Hà Oanh Nhi hơn ba tuần nay cơ thể đang thèm khát ham muốn khám phá, khi vết rách của màиɠ ŧяiиɦ lành lại, gây nên ngưa ngáy khó chịu, dưới sự ma sát kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế này, vậy mà đã lại xông lên trong lòng của cô..
Âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, Đinh Nhị Cẩu cũng một bên hưởng thụ lấy Hà Oanh Nhi cái mông tròn vượt qua bộ phận ma sát mang đến cho mình kɦoáı ƈảʍ, một bên xuất một tay ra, ngay trên cái mông Hà Oanh Nhi vỗ mạnh một cái.

– Cho cô chừa cái tội mắng người này! Phải dạy dỗ cho cô biết như thế nào là lễ phép mới được!

Đinh Nhị Cẩu cảm giác được, theo bàn tay mình vỗ xuống, bờ mông dài rộng Hà Oanh Nhi nhẹ nhàng run rẩy lên, bàn tay của mình đều có thể thấy rõ ràng hai mảnh mông thịt đầy đặn nhẹ nhàng theo nhịp, thật sự là sướng không thể tả, đã bị loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, Đinh Nhị Cẩu đã thấy ƈôи ŧɦịŧ mình cứng rắn lửa nóng phồng lớn lên vài phần.

Đinh Nhị Cẩu thấy thân thể của mình biến hóa, có chút vui lên phía dưới, thời gian dần qua điều chỉnh lấy tư thế của mình, khiến cho đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ của mình chỉa vào chính giữa khe đít của Hà Oanh Nhi, như vậy, Hà Oanh Nhi chỉ cần lại lắc lư thân thể đều muốn đem đầu ƈôи ŧɦịŧ của mình bên trên ma sát rồi, cái loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, nhất định sẽ so hiện tại mãnh liệt gấp trăm lần.
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu đã tính toán lộn số, Hà Oanh Nhi tựa hồ cũng cảm thấy biểu tượng tánh mạng đàn ông của Đinh Nhị Cẩu đã đội lên ngay giữa khe đít chính mình trên cái váy màu hồng, tuy rằng Hà Oanh Nhi cũng đang bị cái loại này kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho toàn thân rực nóng lên, nhưng cô lại đình chỉ lắc lư thân thể, chẳng qua là nằm lỳ ở trên thảm cỏ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, sau khi khôi phục thể lực, Hà Oanh Nhi mắng tiếp:

– Đồ lưu manh, ông thật sự là không biết xấu hổ, hừ hừ…buông tôi ra mau.

Đinh Nhị Cẩu chứng kiến Hà Oanh Nhi giống như có lẽ đã khám phá ra ý đồ của mình, cho nên không động đậy thân thể, có chút thất lạc phía dưới ƈôи ŧɦịŧ, Đinh Nhị Cẩu lại một lần nữa đem bàn tay của mình đánh mạnh xuống trên trên cái mông Hà Oanh Nhi một cái, trong miệng cũng cười hì hì mà nói:
– Cô thật không ngờ bị trừng phạt phải không?

Đinh Nhị Cẩu lại vỗ tiếp vào mông Hà Oanh Nhi, cô chỉ cảm thấy một hồi cảm giác đau đớn truyền đến, khiến cho cô lại kìm lòng không được lớn tiếng a lên, chẳng qua là tiếng la này mang theo một phần đau đớn, như thế nào khi nghe qua đều cảm thấy như có một loại vui thích ở bên trong, Đinh Nhị Cẩu thấy Hà Oanh Nhi la đau nhưng lại không lên tiếng lớn kêu cứu, mà tựa hồ lẳng lặng nằm ở chỗ này, một bộ dạng cam chịu số phận.

Lúc này đây Đinh Nhị Cẩu cũng bắt đầu thả tay Hà Oanh Nhi ra, hắn dùng cả hai bàn tay vỗ liên tiếp vào mông đít Hà Oanh Nhi như đang dạy dỗ đánh đòn đứa bé.

Hà Oanh Nhi cảm giác được, Đinh Nhị Cẩu mỗi một cái vỗ xuống đều trùng trùng điệp điệp đánh tại cái mông chính mình đang lẩn trốn, cái loại này cảm giác đau đớn, lại làm cho Hà Oanh Nhi kêu “ a..a… “, ngay từ đầu, Hà Oanh Nhi tiếng la trong cổ họng chỉ có thống khổ, nhưng là thời gian dần qua, cái kia trong tiếng rêи ɾỉ cũng đã rõ ràng mang theo một sự suиɠ sướиɠ thành phần ở bên trong rồi.