Đỗ Sơn Khôi hiệu suất làm việc rất tốt, ban ngày thừa dịp Thiệu Nhất Chu cùng Tiêu Hồng đều đến phòng làm việc, hắn lặng lẽ lẻn vào đến căn hộ Thiệu Nhất Chu thuê mang lấy camera quay lén trở về, Đinh Nhị Cẩu còn chưa có trở về đến thành phố thì đã nhận được tin nhắn của Đỗ Sơn Khôi, nói có phát hiện trọng đại, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu trở nên kích động, nên đành từ chối lời mời đi ăn tối của Tương Ngọc Điệp, hắn chạy thẳng đến nơi ở của Đỗ Sơn Khôi.
-Có phải là chuyện xảy ra thật vậy không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đung vậy, đây là chuyện rành rành trước mắt, không sợ cô ấy dối trá không nhận , em thử đi..
Đỗ Sơn Khôi đem máy tính để cho Đinh Nhị Cẩu xem.
Đinh Nhị Cẩu ngồi trước máy tính, mở ra xem phim của Đỗ Sơn Khôi, dù là đặt máy quay lén nhưng tình tiết thấy rất rõ ràng, hình ảnh quả thực lúc nàng cùng Thiệu Nhất Chu điên loan đảo phượng không còn gì hoài nghi nữa… Đôi bắp chân của Tiêu Hồng hai bên tách ra đưa cao lên, thân thể Thiệu Nhất Chu đè lên trên người nàng nhẹ nhàng cao thấp đong đưa, cho dù không nhìn thấy tình huống bên trong chi tiết, cũng nhận ra từ nơi giữa hai chân Tiêu Hồng, Thiệu Nhất Chu đang ra sức lần lượt đem cây ƈôи ŧɦịŧ cắm vào trong huyệŧ Tiêu Hồng.
Truyền ra tiếng thở dốc phóng đãng của Tiêu Hồng :
-A a... sao vẫn chưa ra…ui….nhanh lên đi…
Nghe được tiếng Tiêu Hồng, Thiệu Nhất Chu cười dâʍ đãиɠ nói:
-Đây không phải là... giúp em quên... chuyện thương tâm ...với lão già kia..SAO..
Tiếng của Tiêu Hồng nức nở, không biết là thương tâm bị chà đạp quá phận hay là kɦoáı ƈảʍ nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ :
- Ừ... vậy..anh cứ làm... ui.. làm sao cũng được…a…
Tiếng hai bộ phân sinh dục va chạm càng thêm rõ ràng, mà tiếng mê người của Tiêu Hồng cũng lớn hơn - A a a... trời ơi ... nhanh thêm chút nữa đi…
Bên trong hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đắm chìm trong tình ái phóng đãng, đối mặt Tiêu Hồng cầu xin, Thiệu Nhất Chu không một lời, hắn liền mãnh liệt như vậy ước chừng tầm 10 phút, cuối cùng khắp toàn thân run rẩy đem ƈôи ŧɦịŧ chen chúc tại ở chỗ sâu trong huyệŧ Tiêu Hồng, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ trên xuống dưới đổ hết vào trong cái hang nhỏ tham lam của nàng.
Tiếng động giao hợp đình chỉ, tiếng rêи ɾỉ nhỏ dần cũng không còn rõ ràng lắm….
………………………………………………………………………………………………..
Đoạn phim này nếu để cho Thạch Aí Quốc nhìn thấy, nếu không khéo thì ông sẽ tức giận đến xuất máu não, cho nên khi vấn đề đã xảy ra , tuy lấy được chứng cớ xác thực, nhưng giao chứng cớ cho Thạch Aí Quốc như thế nào, đây cũng là một việc rất khó khăn. Nhưng nếu không để cho Thạch Aí Quốc biết, trong khi hắn xem ông ta là ân nhân của mình, Đinh Nhị Cẩu giờ mắt thấy Thiệu Nhất Chu cho Thạch Aí Quốc đội nón xanh mà không quản tới, thì lương tâm của hắn lại không cho phép, đây chính là một vấn đề lưỡng nan , Đinh Nhị Cẩu nhíu lại lông mày của chính mình suy nghĩ ..
Nhưng Đinh Nhị Cẩu chưa kịp suy nghĩ chu đáo thì Trịnh Hiểu Ngải đột nhiên gọi điện thoại tới , trong điện thoại không cho biết chuyện gì xảy ra, nhưng giống như rất khẩn cấp, bảo hắn mau đến Ngự Phủ Uyển có chuyện cần gặp.
Đinh Nhị Cẩu tưởng rằng rằng đối với hai chị em họ Cốc kia xảy ra vấn đề gì, nhưng sau khi đến, phát hiện Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm vẫn bình thường, trong lòng cũng thở phào, chỉ cần các nàng không có việc gì là tốt rồi, tuy đã điều tra ra được tin tức của gia bịnh hai chị em, nhưng bọn họ nói cái gì cũng không chịu trở về nhà, trong lúc nhất thời Đinh Nhị Cẩu cũng chưa nghĩ ra biện pháp, đành cứ tạm thời để các nàng ở đây . -Sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vào trong rồi nói, chị đang sợ hãi.
Trịnh Hiểu Ngải gặp Đinh Nhị Cẩu đến, một tay kéo hắn kéo vào trong phòng của mình, đóng cửa lại .
-Chuyện gì mà vui buồn thất thường vậy.
Đinh Nhị Cẩu cười nói .
- Cốc Nhạc Nhạc phát hiện, hình như phía dãy lầu bên lô đối diện có người đang giám sát chị, cho nên chị có chút lo lắng.
Trịnh Hiểu Ngải nói.
-Không thể nào đâu, có khi nào là Cốc Nhạc Nhạc nhìn lầm? Chị gọi Cốc Nhạc Nhạc vào đây em hỏi thử xem..
Đinh Nhị Cẩu phải đi đến kéo rèm cửa sổ , nhưng lại bị Trịnh Hiểu Ngải ngăn trở lại .
-Đừng nên nhìn làm cho đối phương phát hiện, chị gọi em tới là nói cho em biết, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trịnh Hiểu Ngải nói, trước khi cô là tình nhân lén lút của Tưởng Văn Sơn, cho nên đối với việc tránh né tầm mắt của mọi người như thế nào thì rất có kinh nghiệm, vì thế khi Cốc Nhạc Nhạc nói cho cô biết đối diện có người quan sát, cô liền để ý tới chuyện này . Cốc Nhạc Nhạc vừa bước vào thì chào:
-Em chào anh…
-Được rồi, em kể cho anh biết, phía đối diện chuyện gì xảy ra, em thấy cái gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Dạ… là như thế này, có hôm em kéo màn cửa sổ ra nhìn ra ngoài , bất chợt nhìn thấy phía trên lầu của lô đối diện có người đàn ông cầm ống nhòm nhìn qua phía này, em cũng không biết là có phải quan sát gian nhà của mình hay không, nhưng lại có cảm giác không tốt, nên mới kể cho chị Tiểu Ngải biết.
Cốc Nhạc Nhạc nói ra .
-Vậy em có nhớ gian phòng có người bên đó không?
-Dạ biết đó là tầng cao nhất mé bên lô phía bên đó, nhưng lại vừa vặn ngang với gian nhà bên này.
Cốc Nhạc Nhạc nói .
Sau khi để cho Cốc Nhạc Nhạc ra ngoài, hắn bảo Trịnh Hiểu Ngải tắt đèn, sau đó kéo màn cửa sổ ra một khe nhỏ, lặng lẽ nhìn qua gian phòng Cốc Nhạc Nhạc chỉ, chuyện kỳ lạ xuất hiện, gian phòng đối diện cũng không có mở đè , nhưng có thể nhìn thấy đằng sau kính cửa sổ có người đang hút thuốc lá, ánh sáng tàn thuốc lóe tắt trong bóng tối, nếu không chú ý, thì tuyệt đối sẽ không phát hiện được . -Lúc Cốc Nhạc Nhạc nói cho chị biết, tối hôm qua chị cũng quan sát, cũng thấy người đang hút thuốc lá, nếu là người bình thường, thì làm gì mà kỳ quá vậy, tắt đèn mới hút thuốc, cho nên chị cảm thấy trong chuyện này không có đơn giản như vậy, vì thế mới gọi em qua đây xem đến cùng chuyện gì đã xảy ra?
Trịnh Hiểu Ngải tim đập rộn lên nói.
-Chị chờ em một lát, để em qua bên dối diện nhìn thử xem.
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy .