Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1187: Cho thời gian hai năm



CHƯƠNG 1131: CHO THỜI GIAN HAI NĂM..

-Tiểu bại hoại, nếu dám thì cho nó vào đi…

Côи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu nhịn lấy nãy giờ vất vả, nghe được Cổ Hiểu Manh nói rõ ràng dùng loại phương thức này, hắn dứt khoát giơ lên ƈôи ŧɦịŧ, nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra hai mép trong âm hộ, đưa đầu khấc chạm vào lổ nhỏ huyệŧ của nàng.

Nhưng khi thân thể Đinh Nhị Cẩu tiếp xúc đến làn da của nàng thì lại chợt thấy lạnh như băng, hắn biết rõ là Cổ Hiểu Manh đang sợ run ….

-Chị nói thật không vậy?

Đinh Nhị Cẩu đột nhiên ngừng động tác hỏi

-Um…em có lá gan kia sao? Đây đang trong nhà của chị, nếu mẹ chị trở về thấy được em đang làm chuyện đó, thì em xử lý làm sao? Lúc đó nếu em không lấy chị thì ba mẹ sẽ không tha cho em đâu, thế nào ….còn dám tiếp tục đưa vào không ?
Cổ Hiểu Manh khiêu khích nói.

-Ha ha, em cũng không tin, rõ ràng là chị cũng đang rất muốn mà, còn chuyện lấy chị thì có sao đâu, làm như em không dám vậy, chỉ làtnếu chuyện này truyền đi ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của chị, vì chị đang là chị nuôi của em..

Đinh Nhị Cẩu quả nhiên bị Cổ Hiểu Manh bị dọa sợ liền dừng tay, bất quá chỉ là ngoài miệng nói cứng mà thôi.

-Đinh Trường Sinh ..em thật sự sợ lấy chị như thế sao? Chị vừa nói thì em lập tức liền không dám chuyển động, đến cùng là em nghĩ như thế nào, coi chị là cái gì?

Nụ cười trên mặt Cổ Hiểu Manh dần dần biến mất, vô cùng thất vọng cùng phẫn nộ.

-Chị à.. em không phải ý tứ kia, kỳ thật trong nội tâm của em rất thích chị, nhưng lại sợ làm tổn thương chị , cái này là lời nói chân thành trong lòng của em, em còn trẻ, tính tình chưa nghĩ đến việc ổn định, cho nên nếu em cưới chị, sau đó lại làm ra chuyện gì có lỗi với chị, đến lúc đó em có muôn lần chết cũng không chuộc lỗi lại được .
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói .

Cổ Hiểu Manh lúc này lật ngửa người lại, ôm cổ của Đinh Nhị Cẩu, cứ như vậy mặt đối mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu:

-Chị biết ý của em, chị cũng đoán được, hiện bây giờ em cũng đang có mấy người đàn bà, ngươi cái gọi là làm tổn thương chị, có phải là bởi vì những người đàn bà kia?

Đinh Nhị Cẩu không trả lời, lời nói đón đầu kiểu này, cứ tiếp tục thì chẳng biết cho tới khi nào mới xong, mặc dù hắn không nói, Cổ Hiểu Manh cũng đã đoán được kết quả….

-Được tồi chị hiểu được, thiên hạ không có mèo nào chê mỡ, cũng không có người đàn ông nào mà không háo sắc, cho nên chị không so đo với em nữa, như vậy đi…nếu em ưa thích chị, thì hãy cùng với những người đàn bà kia nhất đao lưỡng đoạn, chuyện cũ quá khứ chị sẽ bỏ qua, còn nếu như không thể được, như vậy chúng ta sẽ làm chị em, sau này em không được gần gủi với chị nữa, những chuyện trước đây giữa em và chị xem như là xóa bỏ , như thế nào đây?
Cổ Hiểu Manh hạ quyết tâm nói ra .

-Chị….

-Đương nhiên, chị cũng không ép em lập tức liền cắt đứt những mối quan hệ kia, chị là người rất hiểu phải trái, cứ như vậy đi, cho em thời gian hai năm, có đủ hay không?

Cổ Hiểu Manh hỏi.

-Về chuyện này, để em suy nghĩ thật kỹ được không ?

Đinh Nhị Cẩu không biết nói gì bây giờ, giờ phút này hắn chỉ muốn mau rời khỏi nơi đây ..

-Đinh Trường Sinh, đàn ông trong thiên hạ còn rất nhiều, rất nhiều, thật sự là chị không nhất định cần có em, nếu như không có lần kia em cứu chị, chị không ngờ sau này lại có quan hệ với em, khi ấy chị chỉ muốn yên lặng sau này tìm lấy một người đàn ông làm đám cưới là xong, sự kiện kia chị sẽ giấu kín trong lòng không rộng mở trước bất kỳ ai, nhưng rồi em không ngừng đến bên cạnh chị, cho đến khi chị nhận ra rằng đã yêu mến em rồi, chị thích em để rồi bản thân rất thống khổ, bởi vì em yêu không phải chỉ là một người, trái tim của em quá rộng rãi bác ái rồi.
Cổ Hiểu Manh đau khổ cúi đầu xuống .

Đinh Nhị Cẩu im lặng, lúc này bất luận hắn nói một câu gì cũng đều là dư thừa hắn đứng dậy lặng lẽ rời khỏi căn phòng của Cổ Hiểu Manh, tại trên bậc thang nhặt lên đôi dép lê vừa rồi Cổ Hiểu Manh làm rơi xuống, đến trước cửa Cổ Hiểu Manh để lại gọn gàng , âm thầm rời khỏi nhà họ Cố.

Trên thế giới này khoản nợ khó trả nhất chỉ sợ sẽ là món nợ tình, cũng may là hắn không có cùng Cổ Hiểu Manh vượt qua phòng tuyến cuối cùng, bằng không dựa vào mấy câu nói vừa rồi của Cổ Hiểu Manh, chính hắn phải hỏng mất, nhưng so với Cổ Hiểu Manh mà nói, thì Thạch Mai Trinh hiển nhiên không có dễ đối phó như vậy

…………………………………………………………………………………………….

Đinh Nhị Cẩu đã hoàn toàn quên mất tối hôm qua Thạch Mai Trinh đã gọi điện thoại nói là sẽ đến đơn vị tìm hắn .
Khi Đinh Nhị Cẩu vừa bước đến cửa phòng làm việc, thì Hà Minh Huy vội vã chạy đến nói :

-Đinh phó cục … Đinh phó cục, có người ở phòng làm việc đang chờ Đinh phó cục đấy.

-Ai vậy ? Sao lại ở trong phòng làm việc của tôi vậy?

Đinh Nhị Cẩu nghe xong liền hỏi.

- Đại tiểu thư của Thạch bí thư ..

Hà Minh Huy nhỏ giọng nói .

-A….sao anh không nói với cô ấy hôm nay tôi không đi làm …thôi để tôi đi ra ngoài trước.

Đinh Nhị Cẩu nói xong quay người liền muốn chạy, nhưng mới có chạy vài bước thì nghe thấy sau lưng tiếng động giày cao gót dồn dập, sắc mặt Đinh Nhị Cẩu lập tức trở thành chim non tội nghiệp, Hà Minh Huy nhìn thấy thế thì không hiểu thấu, hắn không biết đại tiểu thư của bí thư thành ủy cùng với Đinh phó cục này có liên lụy như thế nào, mà làm cho Đinh phó cục anh minh quả cảm phải sợ hãi như thế.
-Đinh phó cục trưởng, làm gì mà vội vàng thế , chị ở chỗ này chờ em hết nửa giờ rồi, đang trong giờ làm việc, em chạy loạn khắp nơi làm gì nhỉ?

Thạch Mai Trinh một tay túm lấy Đinh Nhị Cẩu, một bên trêu đùa hắn nói ra .

-Ai ôi… em không biết chị đến đây, em vừa đi họp mới quay trở về, thôi đến phòng làm việc của em ngồi một chút đi.

Đinh Nhị Cẩu quay người thay đổi nét mặt tươi cười, nói với Thạch Mai Trinh.

-Vậy được rồi, không làm chậm trễ thời giờ quý báu của Đinh cục trưởng.

Thạch Mai Trinh phối hợp với hành động Đinh Nhị Cẩu, lắc mông, lẽo đẽo đi theo sau Đinh Nhị Cẩu tiến vào phòng làm việc của hắn, nhưng mới vào đến văn phòng đóng kín cửa lại, nàng liền ném cái túi xách lên trên ghế sa lon, từ phía sau nhảy lên một ôm lấy cổ của Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng đành thuận thế, quay người ôm lấy nàng, hai đôi môi lửa nóng liền cùng cùng một chỗ, Thạch Mai Trinh mê loạn nhắm mắt lại hưởng thụ lửa nóng tình yêu, bước chân giật lùi đến trên cái bàn to làm việc, hai cái cúc áo trên bộ ngực Thạch Mai Trinh đã bị cởi bỏ, rộng mở màu hồng nhạt cái nịt vú trên đôi bầu vú đầy đặn mượt, khe ngực thật sâu cơ hồ có thể đem đầu Đinh Nhị Cẩu vùi vào.
Hai người vừa hôn nhau mút lưỡi, bàn tay của Đinh Nhị Cẩu cũng vừa đưa tới, đem cái nịt vú đẩy lên, một đôi bầu vú căng tràn sức sống đã rơi vào trong tay hắn, theo bàn tay hắn nắn bóp, trong lỗ mũi Thạch Mai Trinh đã bắt đầu thở dốc, hai đầu núʍ ѵú màu hồng cũng đã chậm rãi nở ra cứng rắn, biểu lộ Thạch Mai Trinh đang thức tỉnh ham muốn nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ.

Thạch Mai Trinh định cỡi cái váy ra, thì Đinh Nhị Cẩu chận lại, đưa tay đến gấu váy của nàng nói:

-Chị đừng có cỡi ra, nhỡ có người đến thì sao, cứ kéo lên cao là được .

Nói xong hắn để Thạch Mai Trinh vịn lấy thành bàn công tác, đưa cái mông vễnh lên, mông, kéo cái váy lên quá hông nàng, cách cái qυầи ɭóŧ trắng bằng ren có thể nhìn thấy thảm lông đen nhánh rậm rạp của Thạch Mai cùng cái gò mu phình cao.

Tranh thủ thời gian, Đinh Nhị Cẩu đem tất chân cùng với qυầи ɭóŧ của nàng kéo xuống, cái âm hộ phấn nộn trơn mềm đã ướŧ áŧ tự lúc nào mà không cần phải dạo đầu lâu, hai mép trong âm hộ bị dịch nhờn tiết ra phảng phất có sương sớm muốn nhiểu xuống, hắn cũng không chần chừ kéo khóa quần, một bàn tay nâng cây ƈôи ŧɦịŧ.
"Ọp" một tiếng toàn bộ cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn đã chui hết vào bên trong thân thể Thạch Mai Trinh, bắt đầu nhanh chóng đút vào rút ra đút vào..

-Um…

Thạch Mai Trinh một tiếng thở dốc thật dài, hắn dùng sức hướng về phía trước đâm mạnh ƈôи ŧɦịŧ, đôi bàn chân nhỏ của nàng như muốn dẫm nát sàn nhà, cái mông vễnh cao cao phối hợp với tần suất ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu đang rút ra đút vào rất nhanh, màu hồng cửa miệng huyệŧ thật chặc bao bọc lấy thân cây ƈôи ŧɦịŧ hắn, dịch nhờn bên trong huyệŧ không ngừng chảy ra nhiểu dọc bên bẹn đùi nàng.

………………………………………………………………………………………………..

-A... chị không chịu nổi... a…

Sau một hồi rút ra đút vào, hai bên mép nhỏ của Thạch Mai Trinh đã sung huyết nở phồng ra..

"Ọp ọp..ọp ọp"
Âm thanh từ trong cái huyệŧ ướt nhẹp không ngừng phát ra, Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng cảm giác từng trận run lên, tinh quan muốn phóng xuất, hắn vẫn không tạm dừng, tiếp tục rất nhanh một trận đút vào, bất chợt hắn cảm thấy đầu khấc mình nở ra, đồng thời phảng phất có bàn tay nhỏ bé xiết chặt thân cây ƈôи ŧɦịŧ, huyệŧ Thạch Mai Trinh đang co rút lại từng cơn, hắn ngửa đầu rít lên, tiếng tuy nhỏ nhưng như sói tru, cái miệng nhỏ nhắn của Thạch Mai Trinh buông lỏng, nàng nhịn không được nũng nịu rêи ɾỉ như khóc, làm cho người huyết mạch sôi sục.

Cả người Thạch Mai Trinh không ngừng run run, cơn cực khoái sắp đến lấp đầy toàn thân của nàng, một loại mê loạn tại trong đầu quay về, trước mắt đều là mơ mơ hồ hồ, chỉ có cơ thịt bên trong bên trong huyệŧ hưng phấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ngừng co rút quanh quẩn, cái mông của nàng vễnh cao lên quấn lấy hạ thân của Đinh Nhị Cẩu, không ngừng vặn vẹo run run cọ lấy, ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu tận tình hưởng thụ cơn cao trào hưng phấn của nàng, tận lực dây dưa đút vào, đầu khấc tê dại bó chặt không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Đinh Nhị Cẩu, hắn biết mình cũng sắp đạt tới xuất tinh, cố sức đút vào ƈôи ŧɦịŧ, bộ phận sinh dục của hai người ướt nhẹp không ngừng chen cọ đụng vào nhau, Thạch Mai Trinh mềm mại rêи ɾỉ, trong lúc thở dốc càng lộ ra phóng đãng.
-Ui..ui…...a..a….

Huyệŧ Thạch Mai Trinh bọc lấy ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu không ngừng xiết chặt lại, trong nháy mắt, Đinh Nhị Cẩu có thể cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ mình nảy lên vài cái, vài giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo đầu khấc chảy ra.

Đinh Nhị Cẩu vận động hết sức ƈôи ŧɦịŧ, ma sát cổ đáy huyệŧ Thạch Mai Trinh trong cơn cực khoái đang không ngừng phun ra âm tinh, từ bên trong huyệŧ trơn trợt của nàng từng cơn rung động theo quy luật, làm cho Đinh Nhị Cẩu đồng dạng cảm nhận được cơn sướng khoái mãnh liệt.

Cuối cùng thì trên mặt đầu khấc của hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng đã phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng.

-Ui..ui…

Thạch Mai Trinh cảm nhận được trong thân thể mình đang bị từng loạt tϊиɦ ɖϊƈh͙ đánh sâu vào, biết Đinh Nhị Cẩu đã xuất tinh, một bên tại bên tai Đinh Nhị Cẩu rêи ɾỉ, một bên giãy dụa thân thể của chính mình….
Một lát, thân thể Đinh Nhị Cẩu buông lơi, nhưng ƈôи ŧɦịŧ vẫn hòa với huyệŧ Thạch Mai Trinh dây dưa cùng một chỗ, hai người giao hòa vẫn lưu luyến, mãi đến khi Thạch Mai Trinh nhận thấy cây thịt nóng bỏng của hắn đang từ từ thay đổi mềm xuống….