Để Khôn Thành theo An Như Sơn nhiều năm như vậy, có thể nói An Như Sơn rất hiểu rõ tính cách của Để Khôn Thành, cho nên nhìn thấy bộ dạng Để Khôn Thành, ông biết rõ trong lòng của hắn cố kỵ cái gì, mặc dù chính mình sau khi rời khỏi nơi đây, cũng muốn cùng hắn dặn dò một số việc, đây cũng là nghĩa vụ làm lãnh đạo, bất kể thế nào, Để Khôn Thành theo chính mình rất nhiều năm rồi, suốt thời gian đó cũng không hề dễ dàng gì .
-Khôn Thành, không cần tự tạo thêm áp lực, tôi không có ở đây cũng không quan hệ, tuy rằng tôi lên trung ương, nhưng cũng sẽ vẫn chú ý đến sự phát triển của tỉnh Trung Nam, cho nên bất kể n thế nào, tại đây cũng là nơi tôi phấn đấu trôi qua, cậu hãy làm rất tốt công tác của mình, trước mắt đây là điều tối trọng yếu nhất. -Bí thư em hiểu, chỉ là không ngờ chuyện lại đột ngột như vậy, em còn đang muốn làm ra thành tích để bí thư được nở mặt, nào ngờ được , ai . . .
-Làm gì mà than thở vậy, đây không giống như là tính tình của Để Khôn Thành ngày trước, hãy nhìn về phía trước, cho dù tôi đi khỏi, không có khả năng trợ giúp nhiều cho cậu, nhưng đương nhiên, nếu cậu làm ra thành tích, nếu có người giấu giếm ẻm đi, tôi sẽ không ngồi im mà nhìn cho dù là bất kể ai, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải TỰ tạo ra thành tích, hiểu chưa?
-Vâng bí thư… tôi nhớ kỹ rồi.
-Ừ, nhớ kỹ thì tốt, cục diện Hồ Châu vốn là trên tỉnh rất không hài lòng, nên tôi đã đưa cậu xuống làm chủ tịch, vô luận như thế nào, chuyện kế tiếp phải dựa vào chính bản thân cậu, ăn ngay nói thật, tôi cũng không nghĩ tới sẽ đi đột nhiên như vậy, tính toán của tôi là sẽ giúp đỡ cậu một thời gian, sau khi cậu có thành tích, tôi sẽ đưa cậu lên làm bí thư thành ủy, lúc đó ai muốn nói gì cũng không được, nhưng chuyện lại xảy ra không như ý định, giò thì cậu phải cố gắng làm tốt, người khác cũng không làm được gì. Sau những câu dặn dò của An Như Sơn làm cho Để Khôn Thành càng có cảm giác được mạng của mình số khổ không được may mắn, nếu An Như Sơn còn ở tỉnh Trung Nam thêm một thời gian nữa, như vậy đời này Để Khôn Thành lại còn có thể bò lên thêm một nấc thang.
-Bí thư ..hiện tại bây giờ em thấy cũng đã rất đủ rồi, anh đã tạo cho em cơ hội như thế này, em nhất định sẽ làm rất tốt, sẽ không làm cho anh mất mặt.
-Ừ, …tôi cũng vậy, rất tin tưởng vào sự rèn luyện hàng ngày của cậu, cứ như vậy đi ..
-Vâng bí thư, trước khi em về, anh có còn muốn dặn dò gì nữa không?
Để Khôn Thành đứng lên hỏi.
- Vừa rồi tôi cùng Ấn Thiên Hoa trao đổi, lão đã biết chuyện tôi phải đi, tuy tôi cùng lão quan hệ cũng không thân lắm, nhưng những năm sau này cùng nhau phối hợp coi như không tệ, nếu có thời gian, cậu cũng nên đến chỗ của lão thăm hỏi một chút , còn điều này, Thạch Aí Quốc tính cách không có mạnh mẽ, thời của Tưởng Văn Sơn còn tại vị, ông ta chỉ là một vắt mì nhỏ, nhưng là bây giờ đã làm bí thư thành ủy , thì cậu cũng phải tôn trọng lão, càng phải cùng lão đứng chung một chỗ, có chuyện thì phải biết cách nhân nhượng, phối hợp.. nói cách khác, cho dù là nếu Thạch Aí Quốc có ra đi thì cái chức bí thư cũng không tới phiên cậu, cậu có hiểu lời của tôi không? -Bí thư, lời của anh em lĩnh hội thấu rồi, yên tâm đi.
- Ừ, đi đi, nhớ kỹ.. đã cúi đầu nhìn đường, nhưng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn trời , hãy làm cho thật tốt nhé, tôi tin tưởng cậu đấy.
An Như Sơn khoát tay áo nói, cũng phá lệ đứng dậy tiễn Để Khôn Thành đến cửa ra vào phòng làm việc của mình, ngay cả chủ nhiệm Ấn Thiên Hoa cũng không có cái đãi ngộ này, làm cho thư ký Trần Nhất Minh cũng giật mình.
-Tiểu Trần, thay tôi đưa tiễn Khôn Thành.
An Như Sơn quay qua thư ký của mình Trần Nhất Minh nói ra .
--Vâng bí thư ..xin mời chủ tịch Để..
Trần Nhất Minh ngoài miệng rất khách sáo, nhưng trong lòng lại ghen ghét, An Như Sơn gọi hắn là tiểu Trần, đó là một cách gọi ven đường, nhưng lại gọi danh tự Để Khôn Thành, hơn nữa còn bỏ bớt đi họ, đây là một cách gọi thân mật của lãnh đạo, khiến người ta nghe qua liền biết thân sơ, cho nên Trần Nhất Minh không cao hứng, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, theo lời An Như Sơn tiễn đưa Để Khôn Thành tới cổng, cũng có thể thấy được sức nặng của Để Khôn Thành tại trong lòng An Như Sơn, trong khi hắn chỉ mới là một thư ký quèn mới hầu hạ bí thư mấy tháng, muốn lấy được tín nhiệm của An Như Sơn, xem như chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Một người đứng đầu tỉnh thay đổi chỗ, như vậy sẽ dính líu đến nhiều mặt khác nhau, cho nên khi nghe tin An Như Sơn sắp rời khỏi tỉnh Trung Nam, tin tức trong một buổi sáng loan nhanh chưa từng thấy mọi người đều biết rồi, đương nhiên, giới hạn tại những người trong quan trường, phần còn lại đa số dân chúng thấp cổ bé họng thì bất kể ai làm bí thư trong tỉnh, ai làm chủ tịch tỉnh cũng thế thôi, bởi vì những vị quan này cách xa công việc của bọn họ không biết bao nhiêu ngàn dặm..
………………………………………………………………………………………………..
-Ba à… có thể là chủ tịch tỉnh sắp trở thành bí thư rồi, hay là ba đến tìm ông ấy, xem thử có thể đổi vị trí khác cho ba hay không ? Ba bây giờ đã biến thành cái gì, còn cũng không rõ, chẳng lẽ ba thích thú công việc bên công đoàn này thật sao ? Tưởng Hải Dương châm chọc nói, đúng ra Tưởng Văn Sơn trong khoảng thời gian này cẩn thận, rất ít xuất hiện bên ngoài, nhưng hiểu cha mình thì ai lại bằng con trong nhà, đừng nhìn Tưởng Văn Sơn suốt ngày rất cần mẫn đi làm, nhìn về phía trên đúng là có chuyện như vậy, nhưng Tưởng Hải Dương đã cho Cát Hổ âm thầm theo dõi Tưởng Văn Sơn mấy lần, thì hắn đã biết rõ, trong một thời gian ngắn, ba mình đã cấu kết với một người đàn bà đẹp chồng vừa mới chết, cùng ba mình ăn nhịp với nhau ở bên trong công đoàn tỉnh .
-Hừ..con biết cái gì a, bây giờ ba đã không còn thích hợp đi tìm hắn, nếu hắn thật muốn dùng ba, thì sẽ nhớ đến, nhưng xem ra hắn đã ném ba đi rồi.
Tưởng Văn Sơn đối với cuộc sống bây giờ rất hài lòng, cho nên cũng không muốn mạo hiểm đi ra ngoài lần nữa . -Ba… con nghe La Đông Thu nói trong tỉnh chúng ta co công trình Nam thủy Bắc điều đang khuyết một vị trí Phó tổng chỉ huy công trình, chức vị này tuy không nổi bật, nhưng quyền thế lại không ít, ba suy nghĩ đi , cần tiếu tốn tốn bao nhiêu tiền, trong lúc chất béo thì lớn, nếu ba có hứng thú, con tìm La Đông Thu nói, như thế nào đây? Tưởng Hải Dương động viên nói.
-Con lại tìm cách nữa sao? Ba cho con biết, bỏ ý nghĩ này đi, đây là công trình như thế nào mà con còn dám nghĩ cách, con thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Văn Sơn khiển trách .
-Ba.. chuyện này không phải là ý của con, mà là do La Đông Thu, hắn cũng muốn có một chân.