Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1210: Tâm nhãn xấu xa



CHƯƠNG 1154: TÂM NHÃN XẤU XA.

-Đêm nay? Đêm nay tôi có việc, cùng người bạn này, cho nên . . .

Đinh Nhị Cẩu chỉ vào Kha Tử Hoa nói ra, ý là từ chối lời mời của Ngô Nhật Lam.

-Há.. Trường Sinh, chuyện của chúng ta cũng không gấp, có việc thì cứ đi với mỹ nữ trước đi, chuyện của chúng ta ngày mai rồi nói sau vậy bây giờ tôi đi d8a6y.

Kha Tử Hoa thằng này nháy mắt với Đinh Nhị Cẩu vài cái rồi đứng dậy đi rồi, nhìn theo Đinh Nhị Cẩu sửng sốt, thằng này là loại người gì vậy, tại thời điểm mấu chốt như lại đem mình bán rẻ .

-Cảm ơn.

Ngô Nhật Lam hướng theo Kha Tử Hoa cười cười nói .

-Như thế nào? Đinh phó cục trưởng, giờ thì không có lý do gì từ chối à nha..

Ngô Nhật Lam hướng bên cạnh Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, rất là đắc ý nói .

Đinh Nhị Cẩu như là đang bị ngủ đông giật mình chưa tỉnh giấc, hắn cảnh giác nhìn chung quanh những người khác, lúc này có không ít ánh mắt nhìn tới đủ để gϊếŧ chết Đinh Nhị Cẩu rồi, những ánh mắt kia có ghen ghét, có hâm mộ , nhưng phần nhiều là hận, cái này cũng khó trách, Ngô Nhật Lam là ai ? Con gái của bí thư thành ủy Giang Đô, còn bí thư thành ủy là còn có thân phận gì, đó là phó bí thư tỉnh ủy, là thường ủy Tỉnh ủy, cho nên số người có tâm tư ôm mộng theo đuổi Ngô Nhật Lam nếu thành công thì có thể một bước lên trời, vi thế số lượng người cũng không ít .
-Anh sao vậy ? Sợ tôi ăn thịt anh sao?

Nhìn thấy hành động của Đinh Nhị Cẩu, Ngô Nhật Lam không nín được cười hỏi .

-Này…này đồng chí Ngô Nhật Lam, cô có thể tha cho tôi không vậy, tôi đây đây là để huấn luyện , với lại đang chờ điện thoại ở nhà gọi đến...tôi thật sự là không có thời gian cùng huynh muội của cô chơi đùa chuyện tào lao đâu..

Lời nói này có chút tổn hại, Ngô Nhật Lam tuy trâu bò một chút, nhưng dầu gì cũng có tự ái, quả nhiên Ngô Nhật Lam nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, tức giận trắng mặt liếc hắn nói ra:

-Chuyện tối nay rất đơn giản, kỳ thật chính là anh của tôi muốn mời anh ăn cơm, ngoài ra không có ý tứ gì khác, chỉ là bồi tội với anh mà thôi, có được không?

Ngô Nhật Lam nhìn chung quanh, rõ ràng đến sát người của Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói, Đinh Nhị Cẩu thì lại là không nghe thấy nàng nói câu cuối cùng cái gì, chỉ vì cái áo của Ngô Nhật Lam hơi bó sát nên chính giữa hàng nút áo hở ra hắn nhìn thấy chân bầu vú trắng ngần tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt làm cho Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm, xem ra cái thằng con gái này trên người cũng có mùi hương đàn bà.
-Thật sự là tối nay tôi có vấn đề. . .

-Hừ, tôi biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà, Đinh Trường Sinh, tôi biết an hem chúng tôi làm không đúng, nhưng anh là đàn ông, anh tôi cũng là đàn ông, người ta đã biết mình làm không đúng, biết sai liền sửa, người ta không phải là muốn gặp anh để xin lỗi sao? Tôi ở dưới lầu đợi anh...anh có đi không.. ?

Ngô Nhật Lam tức giận nói, bây giờ tiếng nói không còn nhỏ nữa, những người khác cũng nhìn ra được là hai người này đang cãi nhau, bọn họ nhìn nhau, khe khẽ bắt đầu bàn luận:

-Tiểu tử này gan lại quá lớn, dám nói không với Ngô đại tiểu thư …

-Thằng này nó ngu thật hay là ngu giả đây, đang ở trong phúc mà không biết hưởng a.

……………………………………………………………………………………………..

Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, đành bước ra cửa, nhưng đúng là Ngô Nhật Lam đang đậu xe chờ hắn bên dưới, nàng đứng tựa tại một bên cửa xe, khiêu khích nhìn Đinh Nhị Cẩu, hắn lắc đầu vì biết rõ hai huynh muội này là nổi danh dai như đỉ , chuyện này nếu không để cho kết thúc, đoán chừng trong khoảng thời gian mình ở Giang Đô này sợ là không được thanh nhàn.
-Được rồi, đi thôi, tôi vừa vặn cũng hơi đói bụng.

Đinh Nhị Cẩu liều mạng mở cửa xe chui vào .

Ngô Nhật Lam cười cười cũng chui vào trong xe, nhưng khóe miệng mỉm cười đắc ý.

-Vậy thì được đấy, đâu có ai gây khó dễ với cái bụng của mình, hơn nữa, anh cũng đâu có mất mát gì, tôi đâu có thường xuyên mời anh ăn cơm đâu, còn người mời tôi ăn cơm có thể nói từ nơi này xếp hàng đến trung tâm chợ, anh tin hay không?

Ngô Nhật Lam phách lối nói .

-Tin, ngay tại đây giống như là trung tâm chợ rồi.

Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói .

-Ai ..không biết điều, anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi được à?

Ngô Nhật Lam liếc hắn một cái nói .

Mặc dù biết bữa cơm này khẳng định cũng không phải là bữa tiệc tốt, nhưng sau khi tới thì hắn mới biết được, tình huống so với chính mình dự đoán còn nghiêm trọng hơn, ở chỗ này rõ ràng gặp một đám người củ kết.
Bữa tiệc thiết lập tại trong một nhà hàng khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Đô, khi Đinh Nhị Cẩu đi theo sau lưng Ngô Nhật Lam, lúc vào phòng mới phát hiện, trong phòng đã đã ngồi nhiều người, hơn nữa có người mà hắn nhận ra, cơ hồ là đứng chết trân tại chỗ .

Tiếu Hàn rõ ràng cũng ở chỗ này, bên tay phải của nàng ngồi một người đàn ông mặc quân phục, mặt mũi thoạt nhìn có vài phần rất giống Chu Hổ Khanh, Đinh Nhị Cẩu đoán ra được, có khả năng đây là Chu Hồng Quân anh trai của Chu Hồng Kỳ, Đinh Nhị Cẩu nghi hoặc, theo lời Tiếu Hàn nói, đôi vợ chồng họ cảm tình không được tốt , lúc này thoạt nhìn sau mà có vẻ thân mật, chẳng lẽ vợ chồng nhà người ta đã làm lành với nhau rồi rồi? Chính cái điều này làm cho trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu rõ ràng nổi lên một chút ghen tuông .
Ngược lại ba người còn lại thì làm cho Đinh Nhị Cẩu càng thêm khϊếp sợ, đó là hai anh em Lương Khả Tâm và Lương Khả Ý con của Lương Văn Tường người sắp đến làm lãnh đạo ở tỉnh Trung Nam, còn có một người đã từng bị mình đánh ở Bắc Kinh, đó là Tề Tam…

-Ha ha …đến rồi, Chu đại ca, tôi nói không sai chứ, đây chính là Đinh Trường Sinh phó cục trưởng cục công an thành phố Hồ Châu, thế nào… có phải là thoạt nhìn qua thì thấy bình thường không có gì lợi hại, không dối gạt mọi người, tôi bị mất mặt vô cùng, rõ ràng là hai lần đều thua trong tay hắn, các người nếu ai cảm thấy mình thật sự có nghề, thì cứ khiêu chiến với hắn, bất quá đừng có làm mất mặt là được rồi.

Ngô Vũ Tinh đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói .

Thằng này tâm nhãn quá xấu xa, câu nói đầu tiên là đem Đinh Nhị Cẩu đẩy tới thế đối lập với mọi người, vừa nghe Ngô Vũ Tinh thằng này nói giống như là rất quang minh chính đại, nhưng một ý khác chính là mỗi một câu nói ở bên trong đều mang tính khiêu khích.