-Ha ha…anh Ấn à..nó mà làm được gì, hay là thôi đi…
Lương Văn Tường nhìn thoáng qua Lương Khả Ý nói ra .
-Ai dà…chủ tịch Lương, tôi muốn nghe một chút ý kiến của cháu gái, cháu thấy sao nào?
Ấn Thiên Hoa chưa từ bỏ ý định hỏi.
-Cha à… con cảm thấy bác Ấn đang trao cho con cơ hội đấy, nếu con không nhận việc này, có thể làm bác Ấn buồn …
Lương Khả Tâm đi đến bên người Lương Văn Tường giả bộ nói.
-Ha ha ha ..ông thấy rôi đấy, chủ tịch Lương, cháu gái muốn nhận công tác đấy, ông đừng có cản ah.
Ấn Thiên Hoa nhìn Lương Văn Tường nửa đùa nửa thật nói .
-Um… thôi nó lớn rồi, tôi cũng không làm chủ được, được rồi …nếu con đã đồng ý đến nơi của bác Ấn để rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng nhớ kỹ, không được sắp xếp làm việc nơi ưu tiên, không nói lộ ra thân phận, nếu để cho cha biết thì cha sẽ không đồng ý đâu nhé. Lương Văn Tường cuối cùng cũng nhượng bộ, Ấn Thiên Hoa cũng thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Tuy Ấn Thiên Hoa đến gặp Lương Văn Tường chỉ là hình thức, nhưng Trọng Phong Dương đã nói, sau này mình tại tỉnh Trung Nam là phải tận lực ủng hộ Lương Văn Tường , thông qua cuộc tiếp xúc hôm nay, xem ra Lương Văn Tường vẫn không khó lắm, chỉ là không biết sau này thì cụ thể sẽ như thế nào.
Chuyện cần làm thì đã làm xong, hơn nữa còn có thu hoạch ngoài ý muốn, làm cho Ấn Thiên Hoa rất hài lòng, cho nên ngồi thêm một chút thì liền đứng dậy cáo từ.
Sau đó Lương Văn Tường gọi hai đứa con của mình vào thư phòng bắt đầu nhắn nhủ.
-Ngồi đi …Khả Ý.. đáng lẽ con không nên đáp ứng trưởng phòng Ấn Thiên Hoa nhận công tác ở phòng tổ chức cán bộ.
Lương Văn Tường vừa mở miệng đã trách con Lương Khả Ý. -Cha…vậy đây không phải là ý của cha à?
Lương Khả Tâm thấy kỳ quái hỏi
-Ý của cha là không muốn cho con đến đó, nhưng rõ ràng con đã đáp ứng như thế nào đây? Muốn nhận công tác bây giờ sao?
Lương Văn Tường cũng không có trách Lương Khả Tâm nhiều, dù sao nàng vẫn còn trẻ, chuyện quan trường còn nhiều điều chưa hiểu .
-Vâng, con cũng không muốn cả ngày không có việc gì làm, đối với cha cứ thì ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng không tiện.
Lương Khả Ý đi đến sau lưng cha mình, xoa bóp nắn lấy bả vai ông.
-Lúc ở Bắc Kinh cha đã nói cho các con biết, cái vòng này nước rất sâu, có thể làm người chết đuối, cho nên các con phải cẩn thận nhiều hơn nữa, chỉ cần một cái sơ sẩy, các con gây ra tai họa cũng đủ để phá vỡ gia tộc này của chúng ta, cho nên chuyện gì cha cũng đều ngăn cản các con, không cho các con làm cái này, không cho các con làm cái kia, các con cũng hiểu nỗi khổ tâm của cha chứ ? -Cha.. chúng tcon biết rõ, xin cứ yên tâm đi.
Lương Khả Ý nói.
- Ừ, chắc cũng đến lúc phải buông tay đánh cược một lần..
Lương Văn Tường nghiêm túc nói .
Lương Khả Tâm, Lương Khả Ý không nói gì nữa, im lặng lắng nghe cha mình nói chuyện .
-Tại tỉnh thành so với Bắc Kinh thì không chút nào yên tĩnh, tại Bắc Kinh thì những người tốt hay xấu thì cũng phải theo quy tắc, dưới tình huống bình thường thì ai cũng phải ra vẻ quang minh lỗi lạc, nhưng tại tỉnh thành thì các con phải coi chừng, nơi này thì không có quy tắc, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được lợi ích, đến lúc đó không đơn thuần là các con sẽ rơi vào, chỉ sợ ngay cả cha cũng sẽ không may mắn thoát khỏi, cho nên các con phải nhớ kỹ, phạm pháp làm rối loạn kỷ cương là chuyện không làm, hại người ích ta cũng là chuyện không làm, chuyện nào nếu không có nắm chắc cũng không làm, có nghe được không? Lương Văn Tường nghiêm túc hỏi .
-Cha… chúng con biết rõ nặng nhẹ mà.
Lương Khả Ý nói.
-Ừ, thật ra thì cha không lo lắng phần của con nhiều, điều cha lo lắng nhất là từ nơi anh của con kìa, nó làm kinh doanh, rất dễ dàng bị mua chuộc đầu độc, đến lúc đó thấy lợi ích cao quá nên bị che mắt, thì sẽ có một số việc khó tránh khỏi làm quá phận, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi.
Lương Văn Tường nhắm mắt lại , hưởng thụ lấy con gái mình đang xoa bóp.
-Cha , con biết rồi, không cần lo lắng, chuyện con làm, con hiểu mà .
Lương Khả Tâm.
Lương Văn Tường từ từ nhắm hai mắt không nói, đã hiểu sao? Chỉ cần nói đã hiểu thì có thể giải quyết vấn đề sao? Không thể, rất nhiều người đều hiểu bên trong cái lợi, cái hại, nhưng đến giờ khi mình thật sự bắt tay vào làm, thì khó tránh khỏi rất là hồ đồ. …………………………………………………………………………………………
Ngô Nhật Lam nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đang khò khò ngủ say, nghĩ thầm.. thật đúng là một con heo, một cái giường, một mỹ nữ ở chỗ này, vậy mà rõ ràng còn ngủ được .
-Này…này thức dậy đi...
Ngô Nhật Lam lay lay Đinh Nhị Cẩu.
-Chuyện gìvậy? Trời đã sang rồi sao?
Đinh Nhị Cẩu mở mắt đứng dậy hỏi.
-Nhanh đi… Tề Tam đã tỉnh lại rồi.
Ngô Nhật Lam chỉ qua bên giường bệnh nói .
-Há, để tôi xem..
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi đến bên cạnh trước giường bệnh, nhìn Tề Tam đang mở to mắt nhìn hắn.
-Cảm giác sao rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Anh cũng ở nơi đây à? Cám ơn.
Tề Tam thân thể còn rất yếu ớt , cho nên tiếng nói khá nhỏ .
-Không cần cám ơn, cảm giác có tốt hơn nhiều chưa ?
-Ừ, tốt hơn nhiều, còn Lương Khả Tâm đâu rồi? Tề Tam hỏi.
-Hắn … hắn . . .
Ngô Nhật Lam bước tới muốn nói, thì bị Đinh Nhị Cẩu đưa tay cản lại .
-Đêm nay tôi trực, bọn họ về nghỉ ngơi rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Um…vậy có báo cho người nhà của tôi chưa vậy ?
Tề Tam hỏi.
-Chưa có, nhưng tôi cảm thấy được việc này có lẽ cũng nên báo cho người nhà của anh biết, chứ nhỡ đến lúc người nhà anh từ đường dây khác biết rõ chuyện này thì sẽ không tốt đâu.
Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm nói .
-Được rồi, đây cũng không phải là chuyện đại sự gì, qua mấy ngày là khỏe lại thôi, nên cũng không cần báo, miễn cho người nhà tới đây lại xảy ra chuyện nữa..
Tề Tam đối với người nhà mình biết rất rõ .
-À…có chuyện này không nói trước thì không được nói, ca mổ của anh là do Đinh Trường Sinh ký tên, vạn nhất đến lúc có cái gì di chứng để lại, thì anh cũng không nên trách Đinh Trường Sinh a, lúc ấy ai cũng không dám ký tên, nếu Đinh Trường Sinh không ký, để lâu thì anh có thể chết rồi. Ngô Nhật Lam nói.
Tề Tam sững sờ, chuyện vậy mà hắn không nghĩ tới, hắn vốn nghĩ có thể là do Lương Khả Tâm ký , cuối cùng lại là do Đinh Trường Sinh, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất bất ngờ, ký tên thì đồng nghĩa với chịu trách nhiệm, vạn nhất lúc ấy mình xảy ra chuyện gì, thì Đinh Trường Sinh nhất định là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cho nên chỉ cần từ một chuyện này thôi, cũng đủ để cho Tề Tam cảm thấy bội phục rồi .
-Cảm ơn anh, hôm qua tuy tôi đau dử dội muốn ngất đi, nhưng tôi biết, anh là người cõng tôi tới bệnh viện, cám ơn …chuyện trước đó tôi sai rồi, mong anh đừng để bụng, từ nay về sau, anh sẽ là huynh đệ của Tề Tam Thái này.
Tề Tam cảm động nói, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới biết được hắn tên gọi đầy đủ là Tề Tam Thái.