-Vậy thì tốt, tôi thấy hành lang có camera quan sát, ông xem màn hình giám sát đi, tôi chờ ở đây, vị bằng hữu kia nói muốn báo cảnh sát, nếu như ông chủ sợ chậm trễ việc buôn bán của ông, có thể cứ báo cảnh sát…
-Bạch gia, ..ông xem phải làm sao bây giờ, đây cũng không phải là tôi không nể mặt ông a..
Nam tử lại bắt đầu lải nhải, trùng hợp đúng lúc này Tưởng Hải Dương lấy tay bụm lấy đầu của mình đi tới .
Tưởng Hải Dương giờ cũng có chút tỉnh rượu rồi, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn còn tại đây, giận không chỗ phát tiết, tiến lên phía trước nói:
-Đinh Nhị Cẩu thằng chó con này, mày còn dám đứng tại đây, tốt, có gan lớn, để tao xem đầu của mày cứng đến bao nhiêu. Tại trước mắt bao người , Tưởng Hải Dương gọi điện thoại báo cảnh sát, chuyện này làm lớn lên, trong lúc này Dương Phụng Tê vẫn luôn thờ ơ, nhìn thấy bọn họ đối xử với Đinh Nhị Cẩu vậy, nàng đã âm thầm để sẵn số của chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường trên điện thoại, nếu như đối phương làm quá đáng, nàng sẽ gọi điện thoại cho Lương Văn Tường gọi, để xem đám người này chịu nổi hay không.
Bạch gia nhìn thấy mấy người kia không có một ai chịu nghe mình, trên mặt cảm sa sầm lại, thở dài quay trở về phòng làm việc của mình, nhưng lúc đi ngang qua bên người Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói:
-Người trẻ tuổi, nếu như cậu chạy ngay bây giờ còn kịp, những người này cậu chọc vào không nổi đâu.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười gật gật đầu, ngỏ ý cảm ơn, nhưng vẫn ở yên tại chỗ, không có động đây, tại vì lúc này hắn mang theo Dương Phụng Tê, nếu như lúc này bỏ chạy, không thành vấn đề, nhưng Dương Phụng Tê sẽ chạy không thoát, hơn nữa nếu mình bỏ chạy, chẳng lẽ chứng minh là mình sợ Tưởng Hải Dương ? Tại đây không phải là Hồ Châu, nhưng bọn chúng cũng không có khả năng lấy một tay che trời được.. Năm phút sau, ngoài cửa ra vào vang lên tiếng còi xe cảnh sát, trong chốc lát, ba cảnh sát đi vào, xem ra là cảnh sát đang tuần tra thì nhận được tin báo.
-Ai báo cảnh?
Viên cảnh sát có chút béo, mặt đen tráng kiện, thoạt nhìn hình dạng cũng không phải là cảnh sát tốt.
-Chính tôi báo cảnh, như thế nào đến giờ mới đến vậy?
Tưởng Hải Dương lấy tay ôm đầu hỏi.
-Ui… Tưởng thiếu gia, ai đánh anh vậy?
Cảnh sát mập hỏi.
-Trần Hoa, chính là thằng này đánh tôi, ông cứ theo đó mà làm thôi, tôi đến bệnh viện, có cảm giác đầu não của mình có chút chấn động, chóng mặt, buồn nôn.
Tưởng Hải Dương nói.
-Được rồi.. vậy để tôi cho người đưa cậu đi..
-Không cần, ông cứ tự chính xử lý theo chức trách đi, không cần phải theo qui định làm việc, hiểu chưa? Bằng không thì…chắc ông hiểu. Tưởng Hải Dương hù dọa nói.
-Tưởng thiếu gia yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm xong.
Cảnh sát có tên là Trần Hoa nói ra.
Tưởng Hải Dương đi rồi, trong lúc Trần Hoa muốn nói với Đinh Nhị Cẩu, đúng lúc này Bạch gia đi ra, Trần Hoa nhìn thấy Bạch gia ân cần hỏi:
-Bạch gia , dù thế nào thì việc này cũng xin ông cho biết ý kiến.
-Trần đội trưởng, đây là đoạn ghi hình vừa rồi cái gọi là đánh nhau qua camera, nếu ông thích thì cứ xem, còn không thì vứt đi, chuyện này không có quan hệ gì đến với tôi.
Bạch gia cười quỷ dị rồi nói.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy, thì ra lão họ Bạch này cũng đủ hỗn đãn đấy, chứng cớ trọng yếu như vậy làm sao có thể dễ dàng đưa cho Trần Hoa như vậy, đã vậy còn xem như là đồ chơi muốn vứt thì vứt…
Chuyện là như vậy, vậy thì mình sợ là thoát không khỏi phiền phức rồi, nhưng họ Bạch lại thoát không có liên quan gì cả, vì đâu có chứng cứ gì mà nói… -Bạch gia, vậy tôi xin nhận đoạn băng ghi hình này, hẹn gặp lại ..
Trần Hoa nói xong quay người nhìn Đinh Nhị Cẩu, hét lớn :
- Còn chưa đi, còn phải chờ tôi cõng ah.
-Trần đội trưởng đúng không, đây là giấy chứng minh cảnh sát của tôi, anh muốn mang tôi đi đâu?
Đinh Nhị Cẩu đem giấy chứng minh cảnh sát của mình đưa cho Trần Hoa .
Trần Hoa xem xét giấy chứng minh công tác của hắn, vô cùng ngạc nhiên, tại sao đây lại là đồng nghiệp của mình chứ ?
Bởi vì ngành cảnh sát có tính đặc thù, có thể lúc bắt tội phạm, phải đi khắp nơi xuống các địa phương khác, cho nên đối với các lực lượng cảnh sát địa phương khác cũng xem như là người một nhà, đây cũng là lú do Trần Hoa khó xử, đã vậy rõ ràng thằng này còn là cấp phó cục cục trưởng công an thành phố, còn cao hơn chính mình mấy cấp. Đang lúc hắn do dự có nên hoãn lại xử lý một chút, thì Tưởng Hải Dương lại gọi điện thoại tới:
-Trần Hoa …tôi bây giờ đang ở bệnh viện băng bó vết thương đây, ông mang hai người kia đưa đến đồn công an đi, tôi muốn phân cao thấp với bọn chúng, mẹ nó, dám đụng đến tôi, lần này nó đừng có nghĩ là rời khỏi nơi đây mà không chút nào tổn hao, tôi cho ông biết, thằng này còn đắc tội với cả La thiếu gia, chính ông tự cân nhắc xử lý đi a..
Ngay lập tức Trần Hoa không còn do dự nữa , lạnh mặt nói:
-Đinh phó cục trưởng, chuyện này tôi chỉ sợ là không có biện pháp dàn xếp rồi, bản thân anh là cảnh sát, nhưng lại đánh người, việc này thì không đúng, cho nên hãy đến đồn cảnh sát tường trình rỏ ràng, để tôi đối với người bị thương cũng giải thích được thỏa đáng. -Anh nhất định phải đem chúng ta mang đi? Ngay cả băng ghi hình cũng không cần xem để lấy chứng cứ, liền dám mang đi một phó cục trưởng công an thành phố?
Dương Phụng Tê lãnh đạm hỏi.
-Thực xin lỗi, đây là chức trách của tôi, cứ đến đồn công an thì sẽ biết.
Trần Hoa hướng về phía sau hai cảnh sát đưa mắt ra hiệu, hai người cảnh sát kia lập tức đi tới muốn kềm hai bên vai Đinh Nhị Cẩu, nhưng Đinh Nhị Cẩu vung tay,
-Tôi biết đường đi, không cần phải vịn tôi..
- Đồn công an của mấy anh ở đâu vậy?
Dương Phụng Tê hỏi.
-Như thế nào, muốn tìm chỗ quan hệ sao, được rồi .. tôi cho cô biết cũng không sao, nhưng các người không nên dây dưa vào mấy người này, có thể nói tại trong tỉnh này, bọn họ làm gì cũng không có ai dám quản, chẳng lẽ ngay điều này các người cũng không biết? Trần Hoa nói
Có thể là tất cả mọi người đều không có chú ý tới, lúc đứng tại quầy tính tiền Đinh Nhị Cẩu đã lặng lẽ dùng điện thoại di động ghi âm lại toàn bộ câu chuyện.