-Hừ… hai bên mông của chị bị em đánh làm cho đau rát quá đây này.
Dương Phụng Tê xoa xoa hai bên mông ửng đỏ của mình oán giận nói.
-Đánh vậy mà vẫn còn cảm thấy cái giếng của chị cũng không đủ, luôn không được vào sâu tận cùng bên trong nhất, cái giếng này là càng ngày càng sâu rồi.
Đinh Nhị Cẩu cười nhéo trên má Dương Phụng Tê nói ra .
-Nó sâu không phải là do em đào bới sao? Nếu không phải do mũi khoan của em dài, thì sao có thể sâu như vậy chứ..
Dương Phụng Tê nói
-Um…thì chỉ có vất vả cần cù đào giếng, thì cái giếng mới có thể trào ra giòng nước ngọt ngào, chị xem lại một chút cái giếng của chị bây giờ đi, nước trào ra cũng có thể tưới được hai mẫu đất rồi. Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói .
-Hừ… cút đi, chị thấy cái mũi khoan này đã đào không biết bao nhiêu cái giếng khác rồi, có còn sức để đào cái giếng này mà đòi tưới đất?
Dương Phụng Tê nghiêng người, lại cưỡi lên trên người Đinh Nhị Cẩu, kê lấy mũi khoan của hắn ngay miệng giếng của mình tiếp tục đào khoét..
……………………………………………………………………………………………..
Bên này Đinh Nhị Cẩu cùng với Dương Phụng Tê đang tiến hành tiếp tục một hồi kịch chiến, thì điện thoại của Đỗ Sơn Khôi đánh tới .
-Trường Sinh, đã phát hiện ra Cát Hổ rồi, bây giờ hắn đang cùng Tưởng Hải Dương ở cùng một chỗ.
-Tôi đến Giang Đô lần ra, tôi vẫn một mực theo dõi Tưởng Hải Dương, kể cả chuyện lúc các người tại trong tiệm cơm đánh nhau tôi cũng đều nhìn thấy, không có sao chứ? Đỗ Sơn Khôi chỉ lo bám sát Tưởng Hải Dương, cho nên lúc Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Phụng Tê bị đưa đến đồn công an trước thì không thấy..
-Chúng ta không có việc gì, Tưởng Hải Dương đang ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Ở một vùng ngoại thành, hình như Cát Hổ sắp tiễn đưa Tưởng Hải Dương về nhà, vùng ngoại thành Giang Đô thì Tưởng Hải Dương có một căn biệt thự, xem ra là có thể đến nơi đó, làm sao bây giờ, có theo hay không?
-Tiếp tục đi theo, nhưng đừng đánh rắn động cỏ, mấu chốt là tra ra rõ ràng điểm dừng chân của Cát Hổ, thằng này quá nguy hiểm, Tưởng Hải Dương không thể nào để cho hắn đi theo ở chung đâu, nên có thể sau khi đưa Tưởng Hải Dương đến nhà, thì sẽ quay trở lại.
Đinh Nhị Cẩu phân tích nói .
-Hay là trên đường Cát Hổ về phục kích hắn.
Đỗ Sơn Khôi vừa lái xe vừa nói, lúc này, xe của hắn chạy sau xe Cát Hổ tầm hai ba trăm thước, Đỗ Sơn Khôi dựa theo đèn xe của Cát Hổ chạy phía trước quan sát tình huống mặt đường.. -Nửa đêm lái xe, phục kích là biện pháp tốt, nhưng muốn làm chuyện này cần phải có thiết bị, ít nhất là một ít đinh rãi trên đường, nhưng làm sao có thể xác định Cát Hổ lúc nào quay trở về đây?
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nói .
-Vậy chắc đêm nay sợ không kịp rồi, nếu thì thì tôi tiếp tục bám lấy Cát Hổ, lại tìm cơ hội khác a.
Đỗ Sơn Khôi nói ra .
Ừ, vậy thì tốt, anh nhớ chú ý an toàn.
Đinh Nhị Cẩu cuối cùng dặn dò .
Buổi sáng sau khi thức dậy Đinh Nhị Cẩu về tới gian phòng của mình, vốn định ngủ bù thì chưa kịp nằm xuống, đã nghe tiếng đập cửa .
-Chuyện gì vậy? Mới vừa làm xong, nhanh như vậy liền muốn nữa sao?
Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy là Dương Phụng Tê gõ cửa liền nói đùa .
-Thôi đi …em ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy không được, ngày hôm qua chị suy nghĩ rồi, cũng may là đến mười giờ chúng ta mới đi gặp chú Lương, cho nên bây giờ đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm, sau đó đi mua cho em bộ quần áo cho lịch sự. -Ai da…. không phải vậy chứ, bộ chị thật sự có ý định để cho em trong thời gian này đi cùng với chị à, em còn phải huấn luyện, nếu vắng mặt thì sẽ không có giấy chứng nhận hoàn thành khóa học đấy, đến lúc đó làm sao bây giờ, lại đi tìm chủ tịch Lương trên tỉnh nhờ ký tên?
Đinh Nhị Cẩu nghe xong Dương Phụng Tê thật sự muốn khóa chặt lại chính mình, đã muốn đau đầu rồi.
-Khục …những sự tình này không cần em quan tâm, lần này chị tới đây đầu tư, coi như là giúp cho chủ tịch tỉnh và bí thư, bọn họ cũng là vui mừng như điên đấy, không còn gì vui hơn, việc này đối với em có chỗ tốt thật lớn đấy, đi thôi .. không được kỳ kèo.
Dương Phụng Tê bất chấp, đem Đinh Nhị Cẩu đẩy trở về phòng mặc quần áo, sau đó chính mình trở về cầm túi xách bước ra.
-Sáng nay muốn ăn cái gì? Đinh Nhị Cẩu sóng vai cùng Dương Phụng Tê đi ra khỏi khách sạn , hỏi.
-Em cứ chọn đi, em lái xe mang chị đi ăn nơi bình thường là được, chị cũng không có kén ăn, em cũng biết chị từng trài qua thời gian khổ cực, cái gì mà ăn không được?
Dương Phụng Tê mang lên kính mác trên mắt, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu quan sát bên ngoài có một chiếc Land Rover Range Rover đang đậu sẵn, đứa bé giữ cửa cung kính mang cái chìa khóa đưa về phía Dương Phụng Tê, nhưng Dương Phụng Tê cũng không có nhận, mà là chỉ tay bảo đứa bé đưa chìa khóa cho Đinh Nhị Cẩu .
-Xe này là của chị à?
Đinh Nhị Cẩu lên xe hỏi, bất cứ người đàn ông cũng đều thích xe..
-Sao…chiếc xe cũng tạm được chứ hả ? Nếu em ưa thích thì cứ lấy đi, nhưng có một điều kiện, trong thời gian chị còn ở Giang Đô, ngươi thật sự phải theo giúp chị. Dương Phụng Tê ngồi ở vị trí kế bên lái nói, thần thái giờ đã lười biếng, làm cho người ta miên man bất định .
-Thôi được rồi, em là nhân viên công vụ của chính phủ,em cũng có xe rồi, làm sao có thể tùy tiện tiếp nhận xe của người khác tặng cái này không phù hợp kỷ luật.
-Hừ… ánh mắt của em đã bán rẻ rồi, muốn lấy thì cứ lấy, không sang tên, cho nên không tính là xe tặng , chạy chừng nào chán thì trả lại, như vậy được chưa ?
-Ha ha …chị chẳng có cái gì tốt, chỉ luôn đem cái mạng của em bắt mạch thật chặt à..
-Vậy sao…, tối hôm qua còn chưa có đủ, giờ lại còn muốn .
Nói xong, cũng không quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu lái xe, rất nhuần nhuyễn kéo xuống khóa kéo quần Đinh Nhị Cẩu, khẽ vươn tay tóm lấy cái đồ chó chết của Đinh Nhị Cẩu. Nếu vào mùa hè thì không có sao, nhưng bây giờ thành phố Giang Đô vẫn còn rất lạnh, ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu đang nằm trong quần áo thật ấm áp, nhưng lại bị bàn tay lạnh như băng của Dương Phụng Tê kéo ra rồi ngậm vào bên trong khoang miệng ấm áp của mình, cho nên lập tức Đinh Nhị Cẩu liền nếm được cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
-Ui…. Chị muốn xảy ra tai nạn xe cộ à?
Đinh Nhị Cẩu liền dẫm phanh lại .
-Um… chỉ đùa một chút mà thôi.
Dương Phụng Tê mở miệng của mình nhả ra ƈôи ŧɦịŧ của hắn, đã vậy còn duỗi ra cái lưỡi hồng tươi thè lưỡi ra liếm quanh lấy đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ của hắn rồi mới ngồi thẳng dậy.
…………………………………………………………………………………………
-Định ăn ở đây à?
Nhìn thấy bên ven đường có một quầy hàng bán đồ chiên rán, Dương Phụng Tê cũng không có xuống xe, hỏi. -Em mời chị ăn cóc, ếch xanh xào khô, súp cay của người Hồ, rất ngon..
Đinh Nhị Cẩu nói.
- Cóc, ếch xào khô?
Dương Phụng Tê bán tín bán nghi xuống xe, thịt ếch xanh thì nàng đã nếm qua , nhưng lúc này là mùa lạnh, ở đâu ra ếch xanh?
Xuống xe đi vào trước gian hàng mới biết được cái gọi là cóc ếch xào khô, bất quá chỉ là chiên bánh tiêu theo hình dạng cóc ếch, lúc bán thành phẩm thì bỏ thêm trứng gà, đây chỉ là giống bánh quẩy nhưng ăn ngon hơn mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là bất ngờ với Dương Phụng Tê, nàng ăn chẳng khác gì với hắn, ăn hết hai cái bánh, còn uống một chén súp cay người Hồ.
-Chị thấy sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Rất thoải mái, thật là nhìn không ra, quầy hàng nhỏ như vậy mà em cũng kiếm ra được.
-Ha ha đây là lợi ích thực tế, em ăn cơm theo tiêu chuẩn nguyên tắc đơn giản mà. Đinh Nhị Cẩu nói, sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài xe hơi, thì phát hiện có người đứng bên cạnh xe ngó dáo dác .