Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1247: Mượn lực



-Con mẹ nó.. trong chuyện này lộ ra khác thường, thôi bỏ qua, không nói về chuyện này nữa, còn chuyện mảnh đất Hồ Châu thì phải làm nhanh, tôi lo đêm dài lắm mộng, dù sao cơ hội như vậy cũng không có nhiều lắm

La Đông Thu trầm ngâm thật lâu nói ra .

-Thế nhưng lão già kia vẫn lừng khừng không quyết, chúng ta có gấp cũng không có tác dụng gì cả..

Tưởng Hải Dương hôm nay tâm tình đã thấy hỏng bét rồi, sau khi Cát Hổ chết đi, còn rất nhiều chuyện đến đây đành chấm dứt, dưới tay mình giờ không còn người nào có thể tin dùng .

-Chuyện này cậu không cần lo, để tôi nghĩ biện pháp.

La Đông Thu Đạo .

Trong khoảng thời gian này An Cường bề bộn nhiều việc, nhưng dù bận rộn ra sao nữa, cũng phải sắp xếp thời gian để đi gặp La Đông Thu, An Cường trước đây là quản gia của La Minh Giang, phụ trách lấy tất cả sự vụ công tác cùng sinh hoạt La Minh Giang, bây giờ La Minh Giang là bí thư tỉnh ủy, vì vậy An Cường lại trở chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy vẫn là quản gia cho La Minh Giang.
La Đông Thu định ngày hẹn gặp An Cường uống trà, lúc ông ta đến, thì La Đông Thu đã pha xong một bình Thiết Quan Âm thượng hạng .

-À…anh An, biết rõ anh rất bận rộn, mà vẫn mời anh đến uống cái trà, để cho anh thư giãn tinh thần một tí.

Vừa thấy An Cường tiến đến, La Đông Thu liền đứng lên nói .

Cái này là cái hay của La Đông Thu, có thể rất nhiều quan nhị đại sẽ xem An Cường như nô tài nhà mình, kỳ thật đây là một tư duy hoàn toàn sai lầm, hiện tại xã hội này, không còn có rõ ràng phân biệt cao thấp, giàu nghèo, hơn nữa nếu như không thể giữ gìn tốt được người bên cạnh mình, thì sẽ có một ngày thành lũy bị công phá từ bên trong không phải một lời nói suông .

Một chuyện nữa, trên phương diện làm ăn của La Đông Thu có rất nhiều chuyện đều cần đến An Cường, vì ông ta luôn bên cạnh cha mình, nếu như đối với những người tân cận của cha mình mà làm không tốt mối quan hệ, bọn họ không hổ trợ, mà còn tiếng ra tiếng vào với cha mình, khiến cho cha mình không xuất đầu lộ diện, thì làm sao có thể làm được chuyện gì, bởi vì có một số việc, nếu không phù hợp thủ tục pháp luật thì sẽ không làm được đấy .
Đương nhiên, La Đông Thu đối đãi với những người này thì không hẹp hòi, những người này dùng quyền để mở đường cho La Đông Thu, còn La Đông Thu thì là dùng tiền hồi báo lại cho những người này .

Cho nên, giao dịch là giao dịch, không có chỗ nào đặc biệt khác lạ, xét đến cùng vẫn là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

-A.. Đông Thu, em biết anh bề bộn mà còn gọi ra, những ngày này thật sự là loay hoay chân không chạm đất, cha của em làm việc bất kể thời gian, em có trở về nhà phải khuyên nhủ cha mình, cứ tiếp tục như vậy là không tốt cho sức khỏe đâu.

An Cường âm thầm tâng bốc cha La Đông Thu, nâng chung trà lên uống một ngụm nói .

-Sao rồi, trà này anh thấy như thế nào?

La Đông Thu không để ý đến An Cường phàn nàn, chỉ hỏi trà thế nào.

-Ừ, không tệ, rất ngon… đã lâu không có uống trà ngon như vậy rồi.
An Cường cũng không khách sáo, ông biết rõ La Đông Thu gọi ông đến thì nhất định là không có chuyện gì tốt , cho nên không cần phí lời

La Đông Thu, cười nói:

-Bên văn phòng Tỉnh ủy đám người kia đều nói anh rất kén trà, đây là trà của Tưởng Hải Dương mới vừa lấy về từ phía nam, nếu anh đã thích uống, vậy thì cứ lấy mang về, Tưởng Hải Dương, cậu lấy trà mang ra đi..

La Đông Thu hô to ra phía ngoài .

Chỉ chốc lát , Tưởng Hải Dương cầm một túi xách đựng bên trong trà mang đến , bỏ lên bàn, nói ra:

-Chú An…cháu gửi biếu chú..

Lúc trước trước khi Tưởng Văn Sơn xuống đài, trong tỉnh thành lập một tổ điều tra, lúc ấy chính là An Cường dẫn đội, vốn tưởng rằng có thể biến nguy thành an cho Tưởng Văn Sơn, an toàn vượt qua kiểm tra, nhưng về sau lại có tỉnh kỷ ủy cùng tham gia , lúc này mới khiến cho sự cố gắng của An Cường hóa thành hư không, cho nên An Cường đối với Tưởng Hải Dương cũng không xa lạ gì, lúc ấy hắn cũng là chú An.
La Đông Thu có thể gọi anh An, nhưng Tưởng Hải Dương tuyệt đối không dám, bởi vì trước đây An Cường với cha mình đã là cùng cấp bậc, hơn nữa bây giờ An Cường là chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, kiêm phó thư ký trưởng, cho nên Tưởng Hải Dương càng thêm không dám lỗ mãng.

-Hải Dương, cha cháu gần đây ra sao rồi?

-Vâng cũng bình thường, chỉ là không hoạt động có hoạt động gì bên ngoài, chỉ ở trong nhà luyện chữ ..

An Cường gật đầu, không nói gì khác, đối với Tưởng Văn Sơn ân cần thăm hỏi một tiếng, đã coi như là tốt rồi, trên quan trường thịnh hành nếu người đi thì xem thì coi như là đã xong, cho nên Tưởng Hải Dương cũng không có hy vọng xa vời là An Cường sẽ có đặc thù gì chiếu cố, nếu không phải là có La Đông Thu, dù cho hắn có quì lạy thì An Cường cũng sẽ không tới đây đâu.
-À.. ,hôm nay có chuyện làm phiền đến anh…

- Ừ, chuyện gì … nói đi.

-Em cùng Hải Dương nhắm trúng một mảnh đất tại Hồ Châu, muốn khai thác làm bất động sản, nhưng lãnh đạo tại Hồ Châu cũng chưa có quyết định được, do tiến độ quá chậm, em định nhờ anh nói với bên lãnh đạo Hồ Châu một tiếng, để đẩy nhanh hơn tiến độ.

-Hồ Châu? Em muốn anh gặp Thạch Ái Quốc chào hỏi sao? Hay là Để Khôn Thành?"

-Là Thạch Ái Quốc, mảnh đất này bọn em thao tác rất thuận lợi, nhưng đến chỗ của Thạch Ái Quốc thì bị kẹt, em không biết ông ta suy nghĩ như thế nào, hiện tại mỗi ngày bọn em đều phải tổn thất tiền, các cách đều đã thử qua, nhưng vẫn chưa được, nên đành nhờ anh hỗ trợ.

-Nhưng Thạch Ái Quốc đến cùng có ý tứ gì, các người có hiểu rõ không?

An Cường hỏi.
-Biết một chút, vợ của Thạch Ái Quốc cũng tham dự vào chuyện khai thác mảnh đất này.

La Đông Thu bất động thanh sắc nói .