– Nín đi, đừng có khóc mà,kiên cường lên, tôi xin chị, bây giờ không phải là lúc chảy nước mắt!
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Lưu Hương Lê đau khổ cũng xót xa trong lòng, nhưng nếu cô vẫn còn tiếp tục khóc,thôn dân thì lâu nay đang đứng phía sau lưng ủng hộ người đàn bà chủ nhiệm thôn này, bọn họ sẽ dễ bị kích động chỉ cần có người quậy theo một phát, thì cục diện bùng nổ có thể không khống chế,khó mà vãn hồi được, vì thế hắn vội vàng đem Lưu Hương Lê kéo sang một bên.
– Chủ nhiệm Đinh, cậu…cậu đã trở lại, không sao chứ?
Lưu Hương Lê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu,so với gặp lại người thân, còn vui mừng hơn gấp bội, vừa rồi cô ưu tiên đưa lê của thôn dân mang đi bán, còn của nhà cô thì để lại bán sau, cho nên lê trong nhà cô, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chất đống, cô có tấm lòng thành đối với dân chúng, nhưng bây giờ xảy ra tai họa như thế này,lập tức sự kiên cường, cứng rắnbề ngoài của Lưu Hương Lê bị đánh cho tan nát. – Tôi không sao, chờ tôi nói xong cái đã, bây giờ đang có một cơ hội rất tốt, tôi hỏi chị, dân thônLê Viên có muốn sửa đường không?
– Đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, chồng của tôi, chính là đã bị chết khi đi sửa đường ngay tại cái hốc núi ở bờ vực đó, nhưng tiền đâu mà sửa!
– Tôi đã suy nghĩ ra một cách, hiện tại đã có một cơ hội, chị lập tức đi ra,nói cho mọi người trong thôn, có thể kêu la, có thể khóc lóc, làm nháo nhào lộn xộn lên, nhưng tuyệt đối đừng tiến vào bên trong ủy ban thị trấn, không thể vượt qua cánh cửa đó, có thấy không, ở bên ngoài cửa,mọi người càng kêu gào to lớn thì càng tốt, chỉ cần đừng phát sinh chuyện ẩu đả đánh người là được, chị nhất định phải đảm bảo được điều này!
– Chủ nhiệm Đinh, ý của cậu là…! – Muốn sửa đường! Không có tiền, thì lấy gì mà cóthuốc nổ phá đá, chúng ta cũng không phải là Ngu Công dời núi, nhân cơ hội này, tôi tìm cách moi lãnh đạo thị trấn mớ tiền, rồi chúng ta trở về lo mà sửa đường!
– Ừ.. tôi hiểu rồi!
– Tôi ở bên trong ủy ban, làm áp lực với lãnh đạo, chị ở bên ngoài trợ giúp tôi, đợi cho thời cơ chín muồi, chị tìm thêm vài người nói chuyện lưu loát, đi vào trong ủy ban đàm phán, chị không cần nói, vì chị là chủ nhiệm thôn cũng là quan chức nhà nước, nhưng người dân thì có thể nói lên nguyện vọng của mình, lãnh đạo thị trấn không dám nặng nhẹ với chị đâu!Hiểu rõ lời nói của tôi chứ!
– Chủ nhiệm Đinh, tôi nhất định làm tốt chuyện này!
– Ha ha, giống như chúng ta đang cùng nhau cấu kết làm việc xấu quá!
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, rồi thấp giọng cười nói. – Hừ.. cái gì mà cấu kết với nhau làm việc xấu, nói gì khó nghe như vậy, thôi, để tôi đi bàn với mọi người trong thôn!
Nói xong, Lưu Hương Lê mặt đỏ bừng vì xấu hổ,đi vềphía dân chúng.
Trong phòng hội nghị của ủy ban thị trấn, mười mấy người đang ngồi, hôm nay cũng đúng dịp, ngoại trừbí thư đảng ủy Điền Gia Lượng không có ở thị trấn, tất cả lãnh đạo đều có mặt đầy đủ, chủ tịchKhấu Đại Bàng, phó bí thư Vương Bạch Lệ, phó chủ tịch Ngô Bách Quý, chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương, còn có chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương, chỉ thiếu thị đội trưởng lực lượng vũ trang không có mặt ở văn phòng.
– Mọi người có ý kiến đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Điền Gia Lượng không có mặt, nên chủ trì hội nghị là Khấu Đại Bằng.
Không có ai dám lên tiếng, ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn làm đầu đàn lãnh đạn, dù sao đây là chuyện lớn, quan hệ đến cả trăm người đang đứng ở trước cửa ủy ban, còn mang theo ba người chết, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ làm thành một sự kiện ầm ỉ lan tỏa khắp nơi, không aikham nổi trách nhiệm lớn như thế này đâu. – Phó bí thư Vương , cô nói ý kiến trước đi !
Khấu Đại Bằng chỉa mũi dùi vào Vương Bạch Lệ, người đàn bà này là thân tín của bí thư Điền Gia Lượng, bên đảng ủy,phó bí thưcùng bí thư đảng kết thành liên minh, làm cho Khấu Đại Bằng bênủy ban thị trấnkhông ngóc đầu lên nổi, hôm nay bí thư Điền Gia Lượng không có mặt ở đây, Vương Bạch Lệ là một cái bia sống dùng để ngắm tên, cơ hội tốt như thế này, Khấu Đại Bằng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
– Nếu chủ tịch Khấu mở lời, thì tôi có ý kiến, chúng ta có thể cùng với thôn dânnói vấn đề phân biệt phải trái, nhưng sẽ không có khả năng hoàn toàn dựa theo ý kiến của bọn họ mà xử lý, nếu lần này thuận theo bọn họ, đến lúc đó dân những thôn khác, nếu có chuyện gì xảy ra đều đến ủy ban thị trấnđòi hỏi, chúng ta sẽ làm sao bây giờ?Chúng ta là đại diện cho chính phủ, cho nhà nước, vì thế tôi cho rằng có thể thương lượng nói chuyện, nhưng việc sửa đường thì không phải là một ngày, hai ngày là xử lý được, không phải ủy ban thị trấn bỏ ít tiền ra, là có thể giải quyết vấn đề sửa đường, cho nên tôi không đồng ý phương án sữa đường cho thôn Lê Viên! – Tôi có ý kiến!
Chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương luôn luôn là một phe với Khấu Đại Bằng, cho nên nghe được Vương Bạch Lệ nói như thế, hắn liền mở miệng ngay:
– Nếu phó bí thư Vương ý kiến đề xuất xử lý như thế, thì tôi đề nghị phó bí thư Vương toàn quyền đứng ra chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, chúng ta sẽ hổ trợ, như thế được không mọi người?
Hướng Cương không thèm lảng tránh ánh mắt của Vương Bạch Lệ đang khó chịu trợn trừng nhìn mình, tự ông ta cũng nhìn chung quanh mọi người một vòng, như là đang trưng cầu ý kiến.
– Trước mắt, sẽ không có người nào chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng nếu bên ngoài vây quanh tụ tập nhiều thôn dân, chúng ta chắc cũng phải nghe nghe ý kiến, nguyện vọng của bọn họ xem như thế nào đã!
Phó chủ tịch Ngô Bách Quý là người trung lập, am hiểu thời thế không nghe theo bên này cũng không bỏ bên kia, cho nên nhìn thấy cuộc họp sắp sửanóng lên, nên đề nghị ôn hòa. Khấu Đại Bằng cũng không muốn cứng rắn quá nên dịu giọng:
– Phó chủ tịch nói cũng đúng, vậy chủ nhiệm Tần, cô đi tìm Đinh Trường Sinh kêu hắn lại đây, hắn là chủ nhiệm khu vực các thôn, nói hắn mang theo chủ nhiệm thônLê Viên cùng vào đây nói chuyện!
Khấu Đại Bằng vừa dứt lời, thì phía ngoài tiềng ồn ào lộn xộn lớn lên, còn có nghe được có tiếng đập phá ngoài cửa ủy ban, tiếng cửa sắt kêu vang động, tất cả các lãnh đạo thị trấn đều đứng lên, tuôn ra về hướng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa,bọn họ mọi người trong phòng có vẻ mất bình tỉnh vì sợ hãi rồi.
– Mau đi nhanh lên! Nhanh chút đi !
Tần Nga Hương sợ tới mức đứng yên chết trân không biết làm sao, chợtKhấu Đại Bằng la to thúc giục, cô mới hoảng hốt giựt mình như tỉnh lại, chạy vội ra gọi Đinh Nhị Cẩu. Chỉ chốc lát sau, Đinh Nhị Cẩu sải bước dài vào phòng họp, đi theo sau lưng là Lưu Hương Lê .
– Đinh Trường Sinh, chuyện gì mới xảy ra vậy, mới vừa còntrật tự thật tốt mà, vì sao bây giờ lại nhốn nháo um sùm?
– Chủ tịch, hồi nãy thân nhân của người chết chưa có tới, hiện tại người nhà họ hàng người chết nghe nói xảy ra chuyện, tụ tập từ thôn Lê Viên chạy đến đây, bọn họ khóc lóc um sùm, dân chúng trong thônkhông nhịn nổi, cho nên ồn ào muốn xông vào đây!
– Mau báo cho đồn cảnh sát!
Phó bí thư Vương Bạch Lệ cũng bắt đầu run sợ khi thấy dân chúng đã muốn nổi loạn, cô thầm nghỉ trong ủy ban chỉ có một cánh cửa lớn, chỉ cần cánh cửa bị ngăn chặn lại, tất cả mọi người ở bên trong ủy ban đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, trước kia khá lâu,trong ủy ban cũng có lần bị đốt cháy chết mấy người, trong lòng Vương Bạch Lệ bắt đầu thấp thỏm, bàng quang bụng dưới tự nhiên căng cứng lên mót tiểu, lổ tiểu dưới âm hộ dường như không kiểm soát được, dưới dám lông đen dày của âm hộ cô đã bắt đầu ướŧ áŧ vì nướƈ ŧıểυ thấm ra, cô giờ đã sợ đến mức muốn đái ra trong quần. – Không thể gọi cho cảnh sát bây giờ được, nếu bọn họ đến đây thì tình hình trở nên thêm gay gắt mâu thuẫn với dân chúng, ta cảm thấy duy nhất hiện giờ là cùng thôn dân thảo luận chuyện này, ai muốn cảnh sát đến đây, nếu xảy ra sự cố thương vong con người, người đó có dám chịu trách nhiệm hay không?
Khấu Đại Bằng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Đinh Nhị Cẩu, cho nên kiên quyết bác bỏ lời đề nghị của Vương Bạch Lệ báo động cho cảnh sát, mà đồn cảnh sát cách ủy ban chưađến một cây số, phỏng chừng từ đồn cảnh sát sớm đã đã biết có xảy ra chuyện, nhưng không ai biết là Đinh Nhị Cẩu đã gọi điện thoại trước đó cho Hoắc Lã Mậu, nói với ông ta không nên dính vào việc khó xử này, chỉ khi nào hắn gọi điện thoại choHoắc Lã Mậu, thì lúc đó hãy đến cũng không muộn. Nếu Đinh Nhị Cẩu đã nói như vậy, Hoắc Lã Mậu cũng không muốn quàng vào cổ chuyện từ trên trời rơi xuống đầu mình, cho nên mừng rỡ đồng ý nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu ngay.