Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 138: Tên khốn khϊếp này



CHƯƠNG 117: TÊN KHỐN KHϊếp NÀY.

Đầu mùa đông, ánh mặt trời đã không còn sưởi ấm nữa, nhưng Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu lúc này hai người đều lấm tấm mồ hôi trên trán, suốt buổi sáng hai người đi dọc theo con đường mà Hà Kiến Bình đã từng dẫn dắt dân trong thôn Lê Viên làm con đường hướng về phía trên núi lớn, con đường này tuy rằng không phải là rộng, nhưng cũng nhìn thấy, lúc ấy làm đường thì có bao nhiêu gian nan, vất vả, gặp được những đoạn núi đá cứng rắn, còn có thể nhìn ra, phải dùng thép cứng đục lổ chui qua.

Thời gian đã trôi qua vài năm bỏ hoang, toàn bộ nền đường mọc khắp nơi cỏ dại, hai người phải dùng đến dao rựa, chặt rể cây hoang vượt qua trên đường đi.

– Lúc ấy chắc chị cũng mất không ít sức lực phải không?

– Từ lúc tôi gả cho Hà Kiến Bình, cứ đến thời điểm nông nhàn là phải đi làm đường. Trước khi tôi tới làm vợ hắn, thì con đường này, Hà Kiến Bình cũng đã làm nhiều năm rồi, ban đầu là tôi cùng đi với cha chồng, nhưng sau khi Hà Kiến Bình làm chủ nhiệm thôn, hy vọng lớn nhất của hắn là muốn đem đường này hoàn thành, từ nơi này vượt ra khỏi núi, thì đã đến vùng đất bằng phẳng rồi, từ khi Hà Kiến Bình chết đi, tôi đã từng nghĩ đến, con đường này vĩnh viễn không bao giờ làm xong, không ngờ cậu bây giờ lại đưa ra chuyện này, chủ nhiệm Đinh, lần này chúng ta có thể làm xong sao?
Lưu Hương Lê lấy tay vuốt gọn mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, không tự tin hỏi hắn.

– Đương nhiên là bắt buột phải hoàn thành con đường, chúng ta khi họp trên thị trấn, tôi đã làm cam kết với lãnh đạo rồi, chị cũng biết chuyện này mà, nếu đường này thật không sửa được, tôi cũng chỉ còn có nước ở lại thôn Lê Viên cưới vợ sinh con mà thôi!

– Bộ chẳng lẽ chủ nhiệm Đinh không muốn lấy vợ ở thôn này à?

Lưu Hương Lê vô tình hỏi, nhưng lời nói thốt ra xong, mới thấy mình bị hớ, nên hơi lúng túng, hai gò má chợt ửng hồng.

– Phía trước có phải đã đến hốc núi Lão Ưng?

Đinh Nhị Cẩu tựa hồ như không chú ý đến câu nói có vẻ khiêu khích của Lưu Hương Lê, nếu như trước đây, hắn nhất định mở miệng trêu đùa chọc ghẹo cô ngay, dù sao nơi này cũng hoang vu, không có người nào khác để mà e ngại, nhưng từ lúc bị viện kiểm sát bị áp giải, hắn đã đàng hoàng đứng đắn hơn trước, lúc này trong lòng hắn hiểu rỏ nhất, chuyện làm mới con đường qua núi này, nhất là đoạn hốc núi Lão Ưng là rất gay go, bản thân mình nếu không vượt qua được cửa ải này này, hắn không cam lòng, hắn không muốn nghĩ đến sẽ thất bại, tương lai sẽ rơi xuống dưới đất vì cái hốc núi Diều Hâu ở tại thôn Lê Viên, phài vượt qua mà đi, hắn cũng biết, Viên Phương vẫn còn đang ngó chừng hắn, chỉ chờ hắn sảy chân là Viên Phương sẽ ra tay, vì thế hắn không dám để có bất kỳ sơ hở nào xảy ra, hắn thề trong lòng không cho Viên Phương bất kỳ cơ hội nào có thể chạm vào hắn lần nữa
– Ừ..đây là hốc núi Lão Ưng,đường làm từ khe suối đến đây là hết, khúc còn lại chưa cóđường, phía dưới là vực sâu… rất sâu, có chừng hơn trăm thước!

Lưu Hương Lê vừa nói chuyện,vừa ngắt lấy mấy bông hoa dại, mùa này đã không còn nụ hoa tươi, chỉ cònnhững đóa hoa héo rũ, cô cẫn thậncột lại thành một bó, bàn tay chạm vào rất nhẹ nhàng như sợ những đóa hoa rơi rã phân tán đi.

– Chồng chị bị chết chính là ở nơisao?

Đinh Nhị Cẩu nhìn đến trong tay Lưu Hương Lê cầm bóhoa thì hiểu.

– Đúng vậy! Chính là tại hốc núi Lão Ưng này, rất tiếc là chỉ cần hốc núi Lão Ưng đoạn này làm xong, phía trước mặt, đoạn đườngcòn lại làm không khó, nhưng chồng chịkhông nhìn tới cái ngày con đường sã làm xong!

Lưu Hương Lê cố nén cơn xúc động thương tâm, cô đem bó hoa đặt ở trên một tảng đá, Đinh Nhị Cẩu không hỏi, nhưng hắn đoán ra, vị trí đó, nhất định là nơi Hà Kiến Bình gặp nạn
Hai người trầm mặc một hồi, như là đang tưởng nhớ đến Hà Kiến Bình.

– Chủ nhiệm Đinh, chủ nhiệm Lưu, trời ơi! Tôi tìm mấy người muốn chết luôn!

Từ phía sau Lưu Tam thở hổn hển đi nhanh đến.

– Ủa, sao lại tới đây làm gì? Không phải đã phân công em đi thị trấn lái xe nâng mang về sao?

Lưu Hương Lê hỏi.

– Hừm, đừng nhắc chuyện này nữa, họ La của đội vũ trang rất láo xược, dù emnăn nủmuốn gãy lưỡi, sống chết gì ông ấy cũng không cho mang xe đi, ông ta còn nói đó là xe nâng, dùng để chống lũ cứu tế, cho dù có mục nát tai doanh trại này,cũng không cho cho chúng ta sử dụng!

Lưu Tam vừa nói vừa thở

– Ông ta thật đã nói như thế?

Đinh Nhị Cẩu vừa nghe xong, cơn tức liền dâng trào,việc lấy xe nâng là dolãnh đạo ủy banthị trấn trên quyết định, họ La dựa vào cái con khỉ gì mà không cho lấy
– Đúng vậy, chủ nhiệm Đinh, việc này chắc anh phải tự mình đi, nếu không chúng tađi tìm lãnh đạo trên trấn nói rỏ!

– Hừ, cậu cùng tôiđi đến đó, chị Hương Lê, bây giờ chúng ta quay trở về nhà đi, chờ có xe nâng rồi bắt đầu là , còn có chuyện thuốc nổ nữa, tôi cũng phải đi lấy một lượt luôn!

Trở lại tòa nhà cua ủy ban thôn, Đinh Nhị Cẩu rửa sơ mặt mũi, thay bộ quần áo khác, lấy thêm tiền vội vã đi tới đưa cho Lưu Tam nói:

– Cậuvào trong thôn, mua một chút thổ sản vùng núi, thịt heo rừng muối, gà rừng, thỏ hoang các loại, loại ướp tẩm ngon nhất, tiện tay mang theo mấy giỏ lê!

– Tôi đi ngay, chủ nhiệm Đinh, tiền này anh cất lại đi, thổ sản vùng núi ở trong thôn có nhiều, không bao nhiêu tiền, nhà tôicũng còn có vài hũ rượu thuốc ngâm lâu năm rồi, mang theohai hủ luôn nhé?
Lưu Tam muốn lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, hắn biết Đinh Nhị Cẩu người này tuyệt đối có tiền đồ, có nhiều ý kiến hay, người quen biết cũng nhiều, tương laichắc chắn còn có cơ hội thăng quan, hiện tại đúng lúc nên làm quen kết giao mới có lợi.

– Rượu thuốc, dùng để làm gì?

– Hắc hắc, đàn ông đều thích loại rượu này, nếu anh biếu cho tên họ La khốn kiếp đó, chắc chắn là ông ta sẽ mê tơi!

Lưu Tam cười thật gian xảo

– Ha ha, Lưu Tam, không ngờ cậu lại còn có ý hay này, tốt lắm, cầm theo một hủthôi, loại đặc biệt thì không thể cho tên khốn này.

– Vâng, cũng đúng, tôi đi chuẩn bị!

Lưu Tam dứt khoát trả lại tiền choĐinh Nhị Cẩu.

Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho Khấu Đại Bằng, thông báo cho Khấu Đại Bằng biết là thị đội trưởng La Hậu Sinh không nể mặt lãnh đạo thị trấn, cự tuyệt dứt khoát việc cung cấp xe nâng, Khấu Đại Bằng nghe qua tỏ vẻ bất đắc dĩ hết cách, ông ta hứa với Đinh Nhị Cẩu là vài ngày sau ông sẽ gặp La Hậu Sinh nói chuyện, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có thời gian chờ đợi lâu như vậy, hắn thiếu điều đang ước gì ngay bây giờ có thể bắt đầu nổ đá mở đường, làm sao có thời giờ chờ đơi Khấu Đại Bằng cù cưa chậm chạp được.
Bỗng nhiên nhờ có hủ rượu tráng dương của Lưu Tam, làm hắn nảy ra một ý hay nữa, hắn cũng phải chuẩn bị trước cho bản thân mình điều an toàn nhất trước đã, tương lai sau này tuy rằng có Khấu Đại Bằng nâng đỡ hắn về mặt hành chánh bên ủy ban, nhưng nếu không có sự đồng ý bên đảng của bí thư Điền Gia Lượng, thì mọi việc sẽ vô vàn khó khăn, nhưng Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng như nước với lửa cho nên Đinh Nhị Cẩu không dám trực tiếp qua lại vì sơ tai mắt của Khấu Đại Bằng, chỉ có một chiếc cầu nối duy nhất là thông qua phó bí thư Vương Bạch Lệ.

Hiện nay phó bí thư Vương Bạch Lệ hình như đang lén lút thông dâʍ với Điền Gia Lượng nếu không tính đến sự lợi dụng lẫn nhau trong chốn quan trường, thì chỉ còn là thỏa mãn tính dục, nhưng bí thư Điền Gia Lượng lại phải dùng thuốc kíƈɦ ɖụƈ thì không ổn lắm, bây giờ có cơ hội mang hủ rượu tráng dương này đến nhà của phó bí thư Vương Bạch Lệ tặng cho chồng của cô ta lấy lòng, để Vương Bạch Lệ có những giây phút thỏa mãn suиɠ sướиɠ, hắc hắc đương nhiên là mình sẽ có được sự thiện cảm từ cô ta, Đinh Nhị Cẩu thầm nghỉ và chợt như thấy lại cảnh tượng cái mông đít to nở rộ như đóa hoa bằng máu của Vương Bạch Lệ vài ngày trước trước mặt mình…
Hắn nuốt vội miếng nước bọt từ trong miệng ứa ra.