Nghĩ tới đây, Vương Bạch Lê bưng ly rượu lên, cố ý để cho cái ly dưới bờ môi đỏ mộng của mình thấp hơn cái ly rượu của Chu Thông, sau đó ngọt ngào nói:
– Bí thư Chu , xin chiếu cố nhiều hơn ! Em mời anh !
Vương Bạch Lê cảm thấy nên uống hơn một ngụm, để tỏ vẻ tôn trọng đối với lãnh đạo nhiều một chút, nhưng tửu lượng có hạn, nên uống xong, liền dùng tay che miệng lại , cảm thấy tựa hồ có chút không đúng .
Chu Thông lại đưa tay ra cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Vương Bạch Lê nói:
– Cô Vương , cám ơn cô đã mời rượu tôi, về sau có gì cần, cứ mở miệng là được !
Bất quá lần này Chu Thông tay hơi chút nắm thoáng một phát liền rụt tay trở về,cũng không có nắm lại quá lâu , ông tacó thừa kinh nghiệm , bắt đầu để cho người phụ nữ cấp dưới của mìnhcó cảm giác mình là một người đàng hoàng, huống chi đây là đang nơi công cộng , còn có các lãnh đạo khác ngồi ở chỗ kia, rồi từ từ sẽ dùng chức quyền dẫn dụ, rồi đến một ngày cần phải nhờ vả, người nữ cấp dưới sẽ tình nguyện dâng hiến cái âm hộ thần bí ra cho mình mặc tình mà thưởng thức, vừa thú vị lại vừa an toàn, vừa khỏi phải lo sợ bệnh hoạn như các cô gái gọi bên ngoài. – Vâng cám ơn bí thư Chu !
Vương Bạch Lê phát hiện ánh mắt Chu Thông nhìn mình có điểm là lạ, có chút hương vị đắm đuối ngọt ngào..
Lúc này Vương Bạch Lê thực sự chút ít đã say, mắt nhìn cái gì hơi cũng mơhồ, thân thể đứng không vững , bất quá trong lòng thì hiểu rõ, đây có thể là lãnh đạo cao nhất của mình, nếu như trực tiếp có quan hệ đến tiền đồ sau này của mình , cho dù có say chết cũng cần phải uống, Vương Bạch Lê lại uống thêm hai ly, khi giọt rượu cuối cùng trượt vào trong cổ họng,cô thật sự nhịn không được, toàn thân mềm yếu nằm gục ở trên bàn, nhưng tâm trívẫn còn có chút thanh tỉnh, mình gục xuống bàn nghỉ ngơi một chút, đợi một lát, rượu hơi chút hóa giải, sẽ trởvềnhà tiếp khách của huyện ủy nghỉ ngơi.
– Ừm..tôi thấy thời gian cũng không còn sớm , mọi người ngày mai còn phải đi làm , hôm nay đến đây là được rồi, trở về sớm nghỉ ngơi một chút! Bí thư Chu Thông nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngẩng đầu nói vớimọi người.
Bí thưthành ủy Chu Thông chủđộng đứng lên, tuy bước chân phía trước di động, nhãn quang vẫn một mực ngắm nhìn trên người cơ thể củaVương Bạch Lê, mới lưu luyến quay đầu đi theo ra ngoài cửa nhà hàng , bí thư thị trấn Điền Gia Lượngcùng các lãnh đạo thị trấn khác cũng vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh bọn họ đưa tiễn tận ngoài sân , một tấc cũng không rời theo sát .
Khi Điền Gia Lượng quay trở lại bên cạnh bàn cơm, lúc này mới kinh ngạc, tất cả mọi người tham gia buổi tiệc cũng đã tản đi gần hết , kể cả mấy người thân tín của mình .
Vương Bạch Lê thì tình tiết đều không nhớ gì cả, chỉ lờ mờ địa nhớ mọi người ở cùng chung tại nhà tiếp khách huyện, cố ý tới nói ngỏ ý muốn mang Vương Bạch Lê cùng về, lúc ấy Vương Bạch Lê hình như nói là không có say, muốn ở lại cùng bí thư Điền uống rượu thêm một chút, Điền Gia Lượng thấy vậy cũng nói:
– Mọi người đi trước đi , yên tâm ở chỗ này để tôi lo.
Điền Gia Lượng nhìn xem Vương Bạch Lê đã gục xuống bàn, mái tóc gợi cảm phiêu dật tản mát ra, một nữa mái tóc che lại nửa bên gò má đang ửng đỏ, ông có chút rung động hai vai , nhìn Vương Bạch Lê cái lưng gập xuốnglả lướt đường cong, không khỏi phát ra một tiếng cảm thán: “Thật là xinh đẹp ”
Vương Bạch Lê làm cho Điền Gia Lượng tâm trí rối loạn, dáng người như ma quỷ, xinh xắn mặt trái xoan, gợi cảm mê người cặp môi đỏ mọng , cổ trắng nõn, bộ ngực nhô thật cao, với cái cổ áo hở ra loáng thoáng có thể nhìn thấy được một đôi bầu vú sống động, eo nhỏ như rắn nước, bờ mông tròn vo to lớn, chính giữa cái mu âm hộ nhô ra khu vực tam giác càng mang cho người ta mơ màng vô tận. – Bạch Lê ! Bạch Lê, đi trở về, mọi người đều về rồi…!
Nhìn ngắm Vương Bạch Lê,Điền Gia Lượng ngẩn người thêm vài phút đồng hồ mới sực tỉnh lại, ông ta nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô , đánh thức dậy để tiễn đưađưa Vương Bạch Lê quay trở lại nhà tiếp khách của huyện Hải Dương.
– Ư..hừm… Ồ! Bí thư Điền…!
Vương Bạch Lê mở ra đôi mắt mông lung men say, hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Điền Gia Lượng, có chút mơ màng không rõ nói: ”
– Sao vậy, mọi người đều đi về hết rồi à ,..không ai chờ mình hết vậy…
– Ừ! Mọi người đã về , anh nói với mọi người để anh tiễn đưa em về sau!
– Vậy làm…phiền anh !
– Khách sáo cái gì ! Đi thôi !
– Được rồi !
Vương Bạch Lê nói xong cũng chống tay bên cạnh cái bàn đứng lên, lảo đảo đi về phía trước . – Ai da!
Đầu nặng chân nhẹ bước chân không vững, Vương Bạch Lê đi chưa được mấy bước, liền lảo đảo một cái, hướng xuống phía trước cắm người, đang đứng ở cạnh bên phải, Điền Gia Lượng lúc này vẫn chưa dám dìu lấy Vương Bạch Lê
– Úi.. coi chừng !
Thấy thế Điền Gia Lượng liền vớihai tay từ phía trước, trên dưới chặn lại thân người củaVương Bạch Lê lại , bởi vì nơi này là nhà hàng, có thể sẽ gặp người quen,với lại Điền Gia Lượng còn là bí thư đảng ủy của thị trấn, quyền cao chức trọng, cũng sợ người khác nói xấu sau lưng, lại càng sợ rủi xui xẻo bị phóng viên nhà báo chụp hình được, đến lúc đó thì dù có miệng,cũng khó thanh minh là cấp trên tiếp xúc thân mật thân thể nữ cấp dưới.
Điền Gia Lượng lúc này xuất phát như một loại bản năng, thò tay ngăn chặn Vương Bạch Lê té ngã từ phía trước cắm đầu xuống đất. Thế nhưng vấn đề lại xuất hiện, tay trái thì chụp lấy bả vai Vương Bạch Lê, nhưng bàn tay phải của mình khi đưa ra ngăn chặn ở bụng dưới Vương Bạch Lê thì va chạm vào một vùng thịt non hời mềm mềm, ấm áp mập tròn, mọi đàn ông có kinh nghiệm đều biết rõ , đó là khu vực không thể tùy tiện đụng vào, cái kia chính nơi thần bí mà mọi phụ nữ đều kiêu ngạo giữ gìn, ông tựa hồ cảm giác được đang ẩn bên trong một lớp nham nhám lôиɠ ʍυ đang rì rào dưới lòng bàn tay mình.
Say rượu mất lý trí, những lời này cũng là đút kết kinh nghiệm lâu đời, Điền Gia Lượng ngay lúc này thật là dục hỏa công tâm, đã quên mất đây là đang ở trong nhà hàng, cũng quên lo lắng bị phóng viên chụp ảnh, ông ta âm thầm thu hẹp bàn tay, toàn bộ cánh tay trái nắm bả vai của Vương Bạch Lê kéo sát người mình, bàn tay phải của ông để trên cái mu âm hộ đầy đặn của Vương Bạch Lê bắt đầu lén lút xoa nắn. – Ưm…
Vương Bạch Lê không biết là vì say rượu , hay là bị mò vào dưới cái âm hộ nên động tình, phát ra tiếng kêu nhỏ nhỏ, nhìn bề ngoài giống như giọng rêи ɾỉ.
Điền Gia Lượng cảm giác mình ƈôи ŧɦịŧ đã cứng ngắc, làm phía dưới cái quần nhô lên thật cao, Vương Bạch Lệ toàn thân cũng mềm nhũn dựa vào trên người Điền Gia Lượng, bàn tay phải ông ta cũng dần chuyển xuống mé cửa miệng huyệŧ, tiếp tục cách cái quần của cô xoa nắn .
Đúng lúc này một nữ nhân viên phục vụ đi tới, cô phục vụ không có phát hiện động tác bàn tay Điền Gia Lượng đang mò cái âm hộ của Vương Bạch Lệ, vì cô phục vụ từ cửa hông đi tới, nên chỉ nhìn thấy Vương Bạch Lê sắc mặt ửng hồng xụi lơ đứng tựa ở trên người của Điền Gia Lượng, cô phục vụ này lo lắng ông ta cũng say, nên suy nghĩ có thể giúp bọn họ một chút . Điền Gia Lượng, lúng túng nói với nữ nhân viên phục vụ:
– Bạn của tôi uống say, đứng cũng không vững, tôi lại không tiện dìu cô ấy, làm phiền giúp tôi đem cô ấy đưa lên xe !
– Vâng, thưa ông, để tôi gọi thêm một người đồng nghiệp tới phụ một tay.
Điền Gia Lượng hôm nay uống say đến bảy, tám phần, đến giai đoạn này thì chỉ nữa tỉnh nữa mê, người loang choạng xiêu vẹo, nhưng tinh thần lại cực độ hưng phấn, trong cảnh giới về uống rượu, những người uống rượu lão luyện, một là sẽ dừng lại đúng mực rồi ngưng, hai là nếu uống thì sẽ tận hứng uống đến say mèm mới thôi.
Tuy say rượu Điền Gia Lượng vẫn là biết rõ là chạy xe an toàn là quan trọng nhất, sau khi lên xe, đầu tiên là nịt lên dây an toàn cho mình, ngay lúc nổ máy chuẩn bị cho xe chạy, theo thói quen nghiêng đầu nhìn lại Vương Bạch Lệ đang ngồi bên cạnh, dù sao cô đã uống say, lại không có người vịn giữ, nếu xe đang chạy , một khi thắng lại , sẽ bị quán tính mà nhoài người về phía trước, cái trán rất dễ bị đụng vào xe, suy nghĩ như thế nên Điền Gia Lượng cũng đeo lên dây an toàn cho Vương Bạch Lệ. Nếu Điền Gia Lượng cứ chạy xe thì có lẽ hôm nay mọi việc cứ như vậy bình thường trôi qua, nhưng chỉ thoáng qua khi quay nhìn lại Vương Bạch Lệ, làm cho ánh mắt Điền Gia Lượng không dời được, tim đập nhanh hơn, Vương Bạch trên ghế ngồi ngả nghiêng một bên, đôi bầu vú lộ ra hơn một nửa, có thể là vì vừa rồi hai nhân viên phục vụ nữ, mỗi người một bên dìu Vương Bạch Lệ ra xe, thân thể cọ sát , trong lúc vô tình, từ trên cổ, hai cái nút áo bị bung ra, đồng thời cái áσ ɭóŧ ngực bên trong cũng tương đối nhỏ so với bầu vú, làn da do uống rượu, nên trong trắng lộ hồng, bên trong những sợi gân xanh nhỏ xíu trên bầu vú như ẩn như hiện ra khêu gợi Điền Gia Lượng .
Mặc dù chỉ lộ ra nửa phần trên của đôi vú, hai đầu núʍ ѵú vẫn còn ẩn núp bên trong cái áσ ɭóŧ ngực, Điền Gia Lượng vẫn phải há hốc miệng, ngơ ngác nhìn . Điền Gia Lượng Tâm kìm lòng không được, duỗi ra hai bàn tay, nhẹ nhàng vén lên cái áo ngực của Vương Bạch Lệ, ông cúi cái đầu xuống, lén lút liếc mắt định nhìn xem toàn cảnh bầu vú, nhưng chưa kịp làm gì, một tiếng còi xe chạy lướt qua bên cạnh làm Điền Gia Lượng giật mình, tinh thần phục hồi lại, ổn định tâm tình của mình, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi giúp Vương Bạch Lệ nịt giây an toàn.
Hắn lại một lần nữa nghiêng đầu nhìn thoáng qua đôi bầu vú căng phồng của Vương Bạch Lê, phía dưới của mình đã hơi cưng cứng, một ý niệm can đảm trong đầu phát lên:
– Không đưa cô ấy về lại nhà tiếp khách của huyện nữa, mà hãy kiếm một cái nhà nghỉ.
Khi vào trong phòng nhà nghỉ, Điền Gia Lượng trong lòng vẫn là do dự một chút , mấy lần muốn ngừng lại, ông cũng muốn vứt bỏ trong đầu suy nghĩ dục hỏa quái ác đang tấn công trong lòng. Dù sao thỏ không ăn cỏ gần hang, huống chi Vương Bạch Lệ còn là cấp dưới của mình, sau này nếu lan truyền ra ngoài sẽ có nhiều hậu quả không tốt, đối với sĩ đồ tương lai của mình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy lâu nay Điền Gia Lượng vẫn luôn là âm thầm thích Vương Bạch Lệ mà thôi, chưa từng dám có hành vi mập mờ.
Nhưng hôm nay dù trông thấy Vương Bạch Lệ say rượu dịu dàng ngoan ngoãn đang nằm ngửa tại trên mặt giường trong nhà nghỉ, Điền Gia Lượng cũng chưa dám có quyết tâm làm càn, trên cơ thể của Vương Bạch Lệ thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ bay lên kích động khứu giác của cái mũi Điền Gia Lượng.
Ông cúi đầu hít ngửi hương thơm nước hoa trên người của Vương Bạch Lệ, từ trên bầu ngực lướt xuống mé dưới, mùi thơm càng nhạt dần, lướt qua cái rốn nhỏ Vương Bạch Lệ thì mùi nước hoa chỉ còn nhàn nhạt như muốn tan biến, không còn nhiều nữa, xê dịch qua thắt lưng quần, cái mũi của ông cọ nhẹ chạm vào làn vải đang che đậy cái mu âm hộ nhô cao, một mùi lan man nhưng vẫn còn hòa quyện thật nhẹ giữa mùi thơm nước hoa và cái mùi đặc trưng của lổ tiểu người phụ nữ… Cả thân người Điền Gia Lượng căng cứng lên..
Cái mũi lại nhích sâu xuống phía dưới háng của Vương Bạch Lệ …
Từng chút…từng chút…..
Một cảm giác ẩm ướt dinh dính ngay chóp mũi Điền Gia Lượng…
Từ vị trí trung tâm từ cửa miệng huyệŧ như tiết ra cái mùi quyến rũ con đực…
Một mùi nồng đậm ngây ngây của dịch nhờn lan tỏa lấn át tràn ngập khứu giác của Điền Gia Lượng..
Cái mùi con cái động dục…
Điền Gia Lượng vẫn đang còn do dự sau một hồi lâu, rốt cục không cách nào khống chế chính mình, sau khi hít vào một hơi dài…
Thưởng thức mùi vị dịch nhờn ư…
Không phải ..vì không phải là làn hương thơm ngát …
Vẫn tanh nồng mùi đặc trưng âm hộ của người phụ nữ..
Nhưng đó là cái mùi xúc tác khêu gợi hấp dẫn mà bất cứ gã đàn ông nào ngửi vào đều không thể kiên trì được.. Điền Gia Lượng là đàn ông, nên đương nhiên cũng không thể kiên trì….