Tần Mặc quả nhiên không phải là người bình thường, không biết là chính nàng gọi điện thoại cho Thạch Ái Quốc, hay là do Tần Chấn Bang gọi cho Thạch Ái Quốc, mà Thạch Ái Quốc rõ ràng tự mình gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, bảo hắn hãy dắt Tần Mặc đi dạo một vòng tại thành phố Hồ Châu.
Đinh Trường Sinh lần này im lặng a, hết cách rồi, vì đây là mệnh lệnh của lãnh đạo .
-Này bà cô… muốn ăn cái gì đây?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn xem Tần Mặc đang ngồi ở phía sau xe với khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phấn khởi hỏi, mặc dù bây giờ trời đã khá khuya rồi..
-Không cần phải khách sáo như thế, bối phận của tôi không có lớn như vậy, cứ gọi bằng chị là được rồi, còn như nếu thật sự nguyện ý tôn trọng tôi, thì là gọi là di cũng được, chứ kêu bằng bà cô nghe quá già, tôi đảm đương không nổi đâu. Tần Mặc vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài, vừa nói .
-Nói ..đến cùng muốn ăn cái gì, cô có biết là đi dạo như thế này rất hao xăng đấy, tiền xăng còn nhiều hơn tiền ăn của cô đấy.
Đinh Trường Sinh không nhịn được nói
-Ồ , chỗ đó nhìn về phía trên rất náo nhiệt a, chúng ta đến chỗ đó ăn đi.
-Đó là phố ẩm thực, chân của cô còn đau nên bất tiện, người bên đó quá nhiều, tôi sợ đụng vào chân của cô.
Đinh Trường Sinh do dự nói
-Không sao đâu… đi kiếm quán ăn nào có bán đậu hủ thối, tôi đi đên đâu cũng rất thích ăn món quà vặt này, ước muốn của tôi là đi đến bất cứ địa phương nào, mỗi một chỗ đều nếm thử một lần cho biết, ăn ngon lắm.
Tần Mặc nghe nói đó là phố ẩm thức, thì bắt đầu ngồi ở trong xe không yên Đinh Trường Sinh đành phải ngừng xe ở ven đường, lại mở từ trong cốp xe hơi lấy ra chiếc xe lăn của bệnh viện, mở cửa xe đỡ Tần Mặc lên chiếc xe lăn .. -Tôi nói cho cô biết, mấy ngày không gặp, thế mà cô lại nặng lên không ít a, vừa rồi ôm cô, rõ ràng cảm giác nặng hơn trước rất nhiều.
Đinh Trường Sinh cố ý khoa trương nói, mục đích là lại để cho nha đầu này tí nữa đừng ăn quá nhiều, hoàn cảnh vệ sinh an toàn thực phẩm của nơi này thật sự là không ổn lắm, nhất là nghe nàng nói muốn ăn đậu hủ, nghe nói món này thường được bỏ thêm phẩm chất gây hại, để cho dậy lên thêm mùi thối, hắn vừa nghĩ tới đã đủ chán ghét món này.
Nhưng nàng đã đòi ăn, hắn cũng không tốt nói thêm cái gì nữa, vì vậy Đinh Trường Sinh phụ giúp Tần Mặc tìm một cái quán nhìn cũng không tệ ngồi xuống .
-Cô ngồi ở nơi đây, để tôi ra ngoài mua đậu hũ.
Quán bán hàng này không có đậu hũ, nhưng ở bên ngoài sạp hàng nhỏ bên trên thì có bán, lúc này hắn không có chú ý tới, tại cách đó không xa trong một quầy hàng gần bên, đang có một người đàn ông đội cái mũ lưỡi trai đang ngồi, ánh mắt nhìn không chớp theo dõi Đinh Trường Sinh . Người đàn ông này vừa rời khỏi biệt thự ngoài ngoại thành của Tưởng Hải Dương trở lại nội thành chính là Đàm Quốc Khánh, vốn gã muốn đến ở chỗ này ăn uống một chút gì đó, nhưng không ngờ đến lại thấy được Đinh Trường Sinh, liền chẳng quan tâm đến mình ăn cái gì, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh Đinh Trường Sinh, để xem thằng này đang ở chỗ này làm gì?
-Đây.. đậu hũ nè, ngửi mùi đã muốn buồn nôn, lão bản ..cho tôi dĩa bò bít tết cùng một lon cola .
Đinh Trường Sinh nói
-Sao không uống chút bia ?
-Bia thì quên đi, tôi uống Cocacola là được rồi, bia rượu có thể làm mất lý trí, tôi sợ mình uống nhiều quá, lại khống chế không nổi mình, rồi đè cô ra làm bậy bạ gì đó, đến lúc đó cô lại mặt dày mày dạn đòi lấy tôi, thử xem đến lúc đó tôi bị oan ức biết bao nhiêu đây này? Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói.
-Đinh Trường Sinh, có đôi khi tôi thấy anh thật đáng tin, nói ví dụ như ngày đó cõng tôi chạy từ chỗ xa như vậy đến bệnh viện, nhưng có đôi khi lại cảm thấy anh chính là một con người không biết xấu hổ là gì, nói tới nói lui, da mặt dầy không phải là bình thường ….
Tần Mặc khinh bỉ nhìn Đinh Trường Sinh nói ra.
-Này này, hiện tại tôi đang chiếu cố cô mà, tốt nhất là cô hãy khách sáo với tôi một chút , bằng không mà nói, tôi sẽ đem cô ném ở chỗ này, để cho cô trở thành đồ ăn thế chân …..
Đinh Trường Sinh uy hϊếp nói, lời của hắn còn chưa dứt, thì điện thoại di động của hắn vang lên, nhìn qua là Đỗ Sơn Khôi gọi tới, vì vậy liền tranh thủ thời gian nghe .
-Này? Anh Đỗ có chuyện gì ?
-Cậu không nên quay đầu lại, tôi nhìn thấy Đàm Quốc Khánh rồi, hắn đang ngó chừng cậu đấy, tôi vừa mới đi theo cậu tới, không ngờ ở nơi này lại gặp hắn. Đỗ Sơn Khôi nhỏ giọng nói .
-Há, em biết rồi, anh trước không nên làm gì, hiện trong tay chúng ta chưa có cái gia hỏa kia, chỉ cần hắn không nhằm vào em, anh đừng có lộ gì ra ngoài, lúc khác nói tiếp đi.
-Tôi biết rồi, thằng này vẫn luôn dùng di động chụp anh cậu đó..
-Em biết rồi, trước cứ như vậy đi.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng cúp điện thoại
Tần Mặc nhìn xem Đinh Trường Sinh đang nghe điện thoại, nghe lời hắn nói, nàng cảm thấy không hiểu thấu, Đinh Trường Sinh vẫn luôn là mang trên mặt nụ cười, cho nên lại càng làm cho Tần Mặc thấy càng thêm kỳ quái .
-Xảy ra chuyện gì?
-Không có …cô cứ ăn thật ngon phần của cô đi, ăn xong chúng ta nhanh quay về, hơn nửa đêm mà tôi một mình dẫn theo một cô gái thanh xuân sẽ làm cho người hiểu lầm đấy.
Đinh Trường Sinh cười hì hì giải thích nói, trước nói cho Tần Mặc đề phòng, miễn cho đến lúc đó, Đàm Quốc Khánh chụp ảnh hai người đang đi ăn, phát tán ra bên ngoài, thì lúc đó nàng sẽ trách mình không cảnh tỉnh báo trước cho nàng biết . Thế nhưng mà việc này càng nghĩ càng bực tức, đưa lưng về phía Đàm Quốc Khánh, Đinh Trường Sinh đang nghĩ, thằng này rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan, lại dám cứ theo dõi mình, xem ra thằng này quả thật sự cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi, nếu không cho thằng này biết như thế nào là lễ độ, thì còn tưởng rằng ta sợ ngươi.
Nghĩ tới đây, Đinh Trường Sinh cầm lên con dao dùng để cắt thịt bò xoay xoay trên tay, Tần Mặc nhìn thấy rất là kỳ quái .
-Anh làm gì vậy, không cắt thịt bò mà cứ dùng con dao xoay tròn để làm cái gì?
Tần Mặc hỏi.
-Đừng có hỏi nhiều như vậy, cứ ăn đậu hũ của cô đi, nhưng mà lúc tôi đứng lên, cô liền cúi người xuống, nấp vào dưới cạnh bàn, chờ tôi quay trở lại đón cô, yên tâm đi, tôi sẽ không đem cô thế chân ở chỗ này đâu..
Tần Mặc sững sờ, nhìn xem bộ dáng Đinh Trường Sinh không giống như là đang nói đùa giỡn, liền nói lớn. -Hỗn đãn , đến cùng chuyện gì xảy ra?
Tần Mặc thoáng cái đem đôi đũa vỗ vào trên mặt bàn, động tĩnh không nhỏ, chung quanh mấy người đang ăn hàng, đều quay nhìn nhìn tới, Tần Mặc cũng thật không ngờ mình lại gây nên động tĩnh ồn ào như vậy, đang thấy mình không có ý tứ, thì vô tình phát hiện phía đối diện nàng cách đó không xa, một người đang cầm điện thoại di động hướng về phía vị trí nàng chụp ảnh.
-Này...ông đang làm gì đó …chụp cái gì mà chụp, xóa ảnh cho tôi..
Tần Mặc chỉ tay vào Đàm Quốc Khánh hô .
Đinh Trường Sinh thoáng cái tập trung tinh thần, xem ra muốn tránh cũng không tránh được a, hắn liền đứng bật lên, quay nhìn về phía Đàm Quốc Khánh, cùng lúc một cây dao liền bay theo tới phía Đàm Quốc Khánh , hơn nữa trước khi hắn xuất thủ, thì đã thấy Đàm Quốc Khánh đang giơ điện thoại chụp ảnh, hắn nào chịu buông tha một cái cơ hội tốt như vậy, hơn nữa duới tình huống như thế thì Đàm Quốc Khánh sẽ không kịp rút súng, nhìn thấy một vật hướng phía mình bay ra, tay Đàm Quốc Khánh đang cầm điện thoại theo bản năng đưa ra đón đỡ, đầu mũi dao liền xuyên thấu mu bàn tay của hắn, nếu như Đàm Quốc Khánh không kịp lấy tay ngăn cản, thì khẳng định mũi dao đâm trúng vào trên ngực rồi.