Sáng sớm, từ văn phòng Huyện ủy gọi điện thoại tới, báo cho Trần Sướng Minh chín giờ đến huyện ủy họp, khiến ông ta trong lòng hớn hở vui mừng, trước kia mỗi lần tham gia họp, cùng lắm là chỉ gặp được chủ tịch Huyện mà thôi, xem ra lần này còn có thể nhìn thấy bí thư Huyện ủy Trịnh Minh Đường, mình làm trưởng phòng nông nghiệp huyện đã nhiều năm rồi, chức vụ này là do bí thư đời trước đề cử cất nhắc đấy, ông vẫn còn muốn được lên chức vụ cao hơn, lâu nay chưa có cơ hội cùng bí thư Trịnh Minh Đường tiếp xúc, nhưng hôm nay dịp này đã đến.
Chín giờ thiếu mười lăm, nhận được thông báo mọi người đều lục tục đi tới ủy ban huyện tham dự cuộc họp, trước khi vào họp, chợt Trần Sướng Minh trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, từ trước đến giờ, khi dự họp, những người tham gia hội nghị ai cũng chức vụ lớn hơn so với chính mình, ngoại trừ phó chủ tịch Hách Mẫn phụ trách về mảnh nông ngihệp, tất cả những người khác đều có chân trong thường ủy đảng bộ, ông suy nghĩ cảm thấy nếu đúng ra thì mình không thích hợp với cuộc họp này, hôm nay tham dự cuộc họp này rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây? Đúng chín giờ, Trịnh Minh Đường bước vào phòng họp, ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó hỏi:
– Trưởng phòng nông nghiệp có tới chưa?
– Vâng, tôi đang ở trong này!
Trần Sướng Minh vội vàng đứng lên trả lời.
Trịnh Minh Đường gật gật đầu, không nói gì.
– Hôm nay, trước khi hội nghị bắt đầu, trước tiên, tôi để cho mọi người xem một đoạn phim ngắn, sau đó thì mọi người lên tiếng cho ý kiến nhé!
Tiếp theo thư ký của bí thư vội vàng đem đến phòng họp máy chiếu, từ trên tường phòng họp từ từ hạ xuống màn ảnh, thư ký thao tác trên máy tính, đem đoạn phim ngắn từ tối hôm qua tin tức chuyển tiếp về vụ bán lê ở thôn Lê Viên một lần nữa phát hình lên.
Video rất ngắn, không đến một phút, Trần Sướng Minh đang bối rối, tối hôm qua ông ta ở bên ngoài uống rượu, không biết có chuyện này, với lại ông ta cũng không có thói quen xem tin tức từ đài truyền hình. – Được rồi, mọi người có thể cho tôi biết, đêm qua có ai xem qua phần tin tức này, trưởng phòng nông nghiệp ông có xem chưa?
Trịnh Minh Đường đột nhiên cất cao giọng, điểm danh ngayTrần Sướng Minh, lúc này ông ta không thể không đứng lên trả lời.
– Bí thư Trịnh, tối hôm, tôi thật tình là không có xem qua!
– Không có xem qua à!Vậy, còn có ai đã xem qua, giơ tay lên cho tôi biết một chút!
Trịnh Minh Đường vì chuyện này mà nói với mọi người, giống như là đối đãi với học sinh tiểu học: giơ tay lên! Đây là chuyện gì thế này vậy?
Chủ tịch huyệnSở Hạc Hiên rất bực bội, ông ta giận dữ là vìTrịnh Minh Đường không cho biết trước là chuyện gì, đột nhiên đánh úp, nhưng ông ta trong thâm tâm cũng phải thừa nhận, chuyện bán lê này,ông cũng mới vừa được biết, ngày hôm qua đi công tác vừa trở về, thì ông ngủ rất sớm, cũng không có xem qua tin tức. – Hầu như mọi người đều chưa có xem qua, chuyện này dừng lại ở đây, không bàn tới nữa, nhưng tôi cảm thấy vô cùngthắc mắc, các vị đồng chí lãnh đạo,mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc, uống trà lên mạng, chuyện bán lê này đang nóng lên ở trên mạng,thì mọi người ai cũng không biết, vậy các đồng chí lên mạng thì xem gì? Có phải là có đồng chí lên mạng cho tới chiều để hết một ngày, xong rồi tất cả đi về, hay là xem phim, đánh bài, thậm chí ở trong phòng làm việc còn xem phim XX, tôi muốn hỏi một chút, mọi người vẫn là nhân viên công vụ sao? Các đồng chí làm việc như thế là làm việc công vụ phải không?
Trịnh Minh Đường vẻ mặt lạnh tanh, từng câu nói làm sau lưng mỗi người ứa ra mồ hôi, mặc dù ở đây, trừ chức vụ trưởng phòng nông nghiệp củaTrần Sướng Minh, bí thư Trịnh Minh Đường cũng không thể quyết định vận mạng của những người còn lại, nhưng ai cũng biết với quyền hành của bí thư Trịnh, vẫn dễ dàng khiến cho chức vụ của mỗi người bị lung lay sụp đỗ là không khó. – Tiểu Giang, cậu lập tức gọi điện thoại báo cho bí thư thị trấn Lâm Sơn với chủ tịch tới huyện ủy họp gấp, sau một tiếng đồng hồ nữa nếu chưa có mặt, thì về sau khỏi cần tới huyện ủy nữa!
Trịnh Minh Đường quay qua thư ký Tương Minh Kiệt nói, anh chànglập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
Mọi người cúi đầu trước quyển sổ công tác như ghi chép cái gì đó, không ai lên tiếng, Trần Sướng Minh thìkhông ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi trán.
– Bí thư Trịnh, tôi là chủ tịch Huyện, chuyện này tôi nhận gánh vác trách nhiệm, trước giờ chúng tôi quả thật không có nhận được thông tin báo cáo về việc thôn Lê Viên bán lê gặp khó khăn, nếu có chuyện này, trong huyện chúng ta, nhất định sẽ có hành động giúp đỡ cho thôn Lê Viên!
Sở Hạc Hiên nhìn thấy mọi người cũng không dám lên tiếng, nếu mình cũng không nói, nhất định sẽ bị mọi người cho là ông sợ Trịnh Minh Đường đấy, đến lúc đó còn ai dám sẽ theo phe với mình, cho nên Sở Hạc Hiên nhìn thấy mọi người, ai cũng không dám lên tiếng, nên đành ra mặt đảm đương gánh vác, chỉ là trong lòng rất uất ức mà thôi. – Ông Sở, vấn đề ở đây không phải là nhận gánh trách nhiệm, ông vừa mới đi công tác về, chuyện này với ông không có bao nhiêu quan hệ!
Trịnh Minh Đường hời hợt nói.
– Ặc, cái gì gọi là không có bao nhiêu quan hệ ? Phải làm sao mới có quan hệ đây?
Nghệ thuật ngôn ngữ của cấp trên đôi khi thật là khéo léo, việc chủ tịch huyện ra mặt nhận lấy trách nhiệm, nhưng hình như mục đích củaTrịnh Minh Đường không phải là việc này, nên dễ dàng như trở bàn tay, đã đem Sở Hạc Hiên gạt qua một bên.
– Chuyện này, hai vị lãnh đạo của thị trấn Lâm Sơn chắc chắn là phải biết, một lát nữa, chúng ta sẽ nghe bọn họ báo cáo như thế nào, đến lúc đó định vị trách nhiệm cũng không muộn!
Trịnh Minh Đường nhận định cách quả quyết.
Sở Hạc Hiên trong lòng thót lại một cái, bây giờ ông đã hiểu, mục tiêu của bí thư Trịnh là hai vị lãnh đạo thị trấn Lâm Sơn. Hừm, bí thư Trịnh nhất định là biết bí thư Điền Gia Lượng cùng với Sở Hạc Hiên đi lại rất gần, hai nhà quan hệ rất tốt, khi Sở Hạc Hiên còn làm chủ tịch thị trấn, Điền Gia Lượng lúc ấy là ủy viên của phòng tổ chức, hai người hợp tác rất ăn ý, còn lại là chủ tịch thị trấn Khấu Đại Bằng, là người thân tín của vị bí thư Huyện ủy tiền nhiệm trước đó, nhưng hiện tại bây giờ Khấu Đại Bằng đã đầu phục cùng phe với bí thư Trịnh Minh Đường, bây giờ Trịnh Minh Đường nhắc tới chuyện này, xem ra bên trong có chuyện mờ ám.
Lần này cuộc họp kéo dài hết một buổi sáng, nhưng nội dung cũng là quay quanhlàm cách nào để bán được lê cho thôn Lệ Viên, thật đáng buồn là suốt một buổi sáng đều là do Khấu Đại Bằng trả lời chất vấn, ông ta kể lại quá trìnhĐinh Nhị Cẩu trưởng thành,đến việc Đinh Nhị Cẩu gấp rút tu sửa con đường cho thônLê Viên,cuối cùng cuộc họp này dường như là dùng để kể lại thành tích công lao Đinh Nhị Cẩu một cách danh chính ngôn thuận trong cuộc họp, đương nhiên Khấu Đại Bằng không dám nói đến mối quan hệ thân thiết của mình vớiĐinh Nhị Cẩu, vì ông ta vẫn chưa hiểu rỏ ý của bí thư huyện ủy Trinh Minh Đường đối với Đinh Nhị Cẩu là thế nào. Lần này hội nghị quả thực chính là một sự sỉ nhục bí thư thị trấn Điền Gia Lượng, mọi người không ai để mắt đến ông ta, hơn nữa lãng tránh rất là lộ liễu, Sở Hạc Hiên nhìn thấy Khấu Đại Bằng đang thao thao bất tuyệt rất rỏ ràng về chuyện của Đinh Nhị Cẩu, còn bí thư Điền Gia Lượng thì biểu hiện mờ mịt như không biết gì cả, tựa như là chưa từng có nghe nói qua về Đinh Nhị Cẩu vậy, Sở Hạc Hiên không khỏi ngao ngán lắc đầu, xem ra bí thư Điền lần này là dữ nhiều lành ít rồi.