Có thể vì để đám người của Đinh Trường Sinh thuận tiện, tối nay Viên Hoán Sinh tiếp đãi khách mời an bài ngay tại bên trong khách sạn Shangri-La, như vậy đám người Đinh Trường Sinh cũng không cần đi ra ngoài.
Mặc dù Đinh Trường Sinh đối với Hồ Giai Giai đã có cách nhìn rất lớn, nhưng vẫn phải nể mặt của nàng là vì không muốn có trở ngại, quan trường chú ý nhất là mặt cùng lòng cho dù không hợp, nhưng nếu quả thật phảixé mở mặt, đối với người nào cũng chưa chắc là tốt, cho nên Đinh Trường Sinh vẫn là gọi điện thoại cho Hồ Giai Giai gọi, an bài chuyện ăn cơm đêm nay.
-Chị không đi, tự em đi đi, hôm nay ngồi xe mệt chết đi, chỉ muốn đi ngủ.
Hồ Giai Giai nói.
-Thực không đi ăn cơm?
Đinh Trường Sinh không tin mà hỏi.
-Không đi, với lại cùng một đám các lão già ăn cơm thì cũng chẳng có vui gì, chị muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải dự họp hiệp đàm rồi, để đêm nay chị chuẩn bị trước một chút. Hồ Giai Giai nói.
Kỳ thật Hồ Giai Giai một chút cũng không có nghỉ ngơi gì, bây giờ nàng đang tắm rửa, đương nhiên nàng cũng có thể nhìn ra Đinh Trường Sinh giờ đã có cái nhìn cảnh giác với mình…
Hồ Giai Giai cầm lấy vòi phun nước bắt đầu rửa, khi vòi phun nước phún nước tới âm hạch của cái âm hộ, thì thân thể nàng như giật điện hơi run lên, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho nàng duyên dáng ‘’ um..’’ một tiếng. Nhìn nhìn trong tay vòi phun, Hồ Giai Giai do dự một chút, đỏ mặt cắn môi, đem vòi phun điều chỉnh đến lượng nước phun mạnh nhất xịt vào đến giữa hai chân, lại để cho cái âm hộ của mình hoàn toàn bị nước chảy bao trùm, tay kia ở phía trên vuốt ve bầu vú.
………………………………………………………………………………………….
Sau khi tắm xong lên giường nằm xem tivi, nàng lại suy nghĩ đến Đinh Trường Sinh, không có biện pháp nào khác, Sở Hạc Hiên là anh rể của mình, chính mình nếu không đứng ở bên Sở Hạc Hiên, thì còn có thể đứng về phía Đinh Trường Sinh, mặc dù đã từng là tình một đêm, lại là đồng nghiệp, nhưng về tình nghĩa thì không sánh bằng được với anh rể của mình Nếu Hồ Giai Giai không muốn đi, Đinh Trường Sinh cũng không gọi những người khác, hắn một mình đi lên phòng ăn lầu hai, khi bước vào thì thấy Sở Hoan đang đứng chờ ở cửa ra vào.
-Đinh tiên sinh, xin mời bên này, lão bản của em đã tới, đang uống trà.
Sở Hoan nhìn về phía sau lưng của Đinh Trường Sinh, thấy không có những người khác, nhưng hắn cũng không có hỏi, Sở Hoan nghiêng người ở phía trước rồi dẫn đường, làm cho Đinh Trường Sinh có chút kinh ngạc, Hoa Cẩm Thành nói Viên Hoán Sinh là người thô hào, nhưng người thô hào làm sao có thể huấn luyện được thủ hạ tốt như vậy, nghe qua thì tin tức của Hoa Cẩm Thành không chính xác a.
Sở Hoan dẫn Đinh Trường Sinh dạo qua một vòng hành lang quanh co, cuối cùng đến một chỗ cuối gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, mời Đinh Trường Sinh đi vào. Gian phòng này rộng tầm một trăm thước vuông, bên ngoài là phòng ăn, trung gian là nơi uống trà, hướng bên trong là phòng ngủ, thiết kế cũng cực kỳ thanh lịch, còn có tranh chữ, bình hoa …
-Úi trời… Cẩm Thành đã nói với tôi Đinh chủ nhiệm là một người tuổi trẻ tài cao, nhưng tôi không nghĩ tới Đinh chủ nhiệm lại còn trẻ đến như vậy.
-Viên tổng, tôi còn không có kịp cảm tạ ông, vừa đến thành phố Bắc Nguyên, tôi liền được Viên tổng nhiệt tình tiếp đón, điều này làm cho tôi đối với thành phố Bắc Nguyên cảm quan lập tức liền thấy tốt lắm ..
-Ha ha, Đinh chủ nhiệm, quá khen a, Cẩm Thành lão huynh nói, Đinh chủ nhiệm là một người tính tình dễ mến, hắn nói không sai, vừa nhìn thấy Đinh chủ nhiệm, tôi đã cảm thấy hai chúng ta hữu duyên .
-Hì… tôi cũng cảm thấy như vậy, Viên tổng, ông cũng là nhân tài kiệt xuất trong kinh doanh của thành phố Bắc Nguyên, nếu có cơ hội, kính xin đến Hồ Châu của chúng tôi tham quan xem, nếu có cơ hội đầu tư cho Hồ Châu chúng tôi chút ít tiền, thì tôi càng thêm cảm kích Viên tổng, cũng để cho tôi có một cơ hội tại Hồ Châu chiêu đãi Viên tổng. -Ha ha, Như Bình….cô thấy thế nào, đánh cuộc cô thua tôi rồi, nhanh đi pha trà cho tôi cùng Đinh chủ nhiệm đi a.
Viên Hoán Sinh đang cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện, đột nhiên chuyển hướng sang bên một người đàn bà nói.
-Hảo, Viên tổng, là tôi thua cuộc, tôi chấp nhận phạt, xin mời hai vị qua phòng trà, tôi đi pha trà cho nhị vị đây.
Người đàn bà này tên Như Bình, nàng liền đứng dậy lách qua cái ghế, Đinh Trường Sinh cùng Viên Hoán Sinh nhường đường để nàng đi trước.
-Viên tổng,..tôi không rõ, nhị vị vừa rồi giống như đánh cuộc cái gì về tôi hả?
Đinh Trường Sinh liếc nhìn người đan bà kia, mặc dù người đàn bà này nhìn qua cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dáng dấp nàng lại tạo cho người cảm giác là chưa tới ba mươi vậy, không nói đến nàng xinh đẹp, mà phải nói đến khí chất của nàng, từ dáng người thân hình lại có khí khí tràng phi thường cường đại. Một mỹ phụ thành thục cử chỉ thanh tao lịch sự, nàng mặc một sườn xám màu xanh nhạt lộ tay, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất, cái áo sườn xám chặt chẽ bao vây lấy thân thể của nàng, vốn là cặp vú đầy đặn lại có vẻ càng thêm sừng sững, cái sườn xám từ bên dưới xương sườn đột nhiên ôm chặt, sau đó tới cái mông nẩu nở như buông ra, vừa đúng phác hoạ cái vòng eo, lại càng xông ra bờ mông mượt mà, vạt áo vẻ phủ đến vừa tầm đầu gối, cao cao xẻ tà thẳng đến chính giữa bắp đùi, chỉ thấy nàng lúc đi đi lại lại để pha trà, hai bầu vú sinh động khẽ run, bên dưới cái âm hộ với làn vải hơi dính sát có chút phồng nhô lên, hai chân đong đưa, cùng với đằng sau hai mảnh bờ mông lập loè, mị lực thành thục của người đàn bà bày ra không bỏ sót cái gì…. Không đợi Viên Hoán Sinh mở miệng trả lời, Như Bình liền nói:
-Đinh chủ nhiệm, tôi là Diệp Như Bình tổng tài của Điền Sản Viên Thị, chào mừng cậu đến thành phố Bắc Nguyên, thật là xấu hổ, mới vừa rồi tôi cùng Viên tổng đánh cược, chính là khi mới vừa tới ngồi xuống, thì cậu có nhắc đến chuyện đầu tư liền hay không, không ngờ Đinh chủ nhiệm là một người nhanh mồm nhanh miệng như vậy, do đó tôi đã bị thua cược..
-Đinh chủ nhiệm, cậu không trách tôi chứ .
Viên Hoán Sinh khoát tay, hai người phân ra chủ khách ngồi xuống, Đinh Trường Sinh ngồi chính giữa, Diệp Như Bình bên trái, Viên Hoán Sinh ở bên phải.
-Viên tổng, Diệp tổng tài, tôi đây không phải nhanh mồm nhanh miệng, ở nơi của chúng tôi người ta hay gọi là gì hai người có biết không?"
-Gọi là gì?
Diệp Như Bình coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh là một quan viên mà còn trẻ như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, hơn nữa nàng cho rằng Đinh Trường Sinh rất có thể chỉ là một quan nhị đại, được mạ vàng vì chiến tích, vì thân thể của hắn thì Hoa Cẩm Thành thật ra không có nói rõ ràng cùng với Viên Hoán Sinh. -Tại nơi của chúng tôi, người ta nói là đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, trong lời nói luôn có vài ba phần giả, cho nên, nếu ai nói thật ra thì ngược lại trở thành kẻ đần rồi.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
-Ai ui… Đinh chủ nhiệm, tôi không ý đó a, cậu đang trách tôi sao..
Diệp Như Bình không nghĩ tới Đinh Trường Sinh sẽ nói như vậy, hơn nữa lời nói này nếu nếu lý giải sai lệch, chẳng khác nào là vô cùng nặng, nhưng sự thật thì Đinh Trường Sinh thật đúng cũng không có ý tứ này.
-Không không, Viên tổng, Diệp tổng, tôi không có trách cái gì cả, lời này hoàn toàn chỉ là nói đùa, chẳng qua là lăn lộn mấy năm này lăn lộn trong quan trường vì cảm xúc nên nói ra vậy thôi a .
Đinh Trường Sinh cười cười đưa cho Viên Hoán Sinh một điếu thuốc, nói.
Diệp Như Bình nhìn về phía Viên Hoán Sinh, lại nhìn nhìn Đinh Trường Sinh, đung là Đinh chủ nhiệm hình như không có tức giận gì cả, điều này làm cho Diệp Như Bình trong lòng hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra lời nói cũng nên cẩn thận, Đinh chủ nhiệm này tuổi không lớn lắm, nhưng tâm cơ sâu, mới nói mấy câu, liền đem quyền chủ động cầm tới, làm mình và Viên Hoán Sinh nhất thời không biết nói thêm gì… -Đinh chủ nhiệm, tôi nghe Cẩm Thành lão huynh nói….
Viên Hoán Sinh suy nghĩ, hiện tại còn chưa có ăn cơm, thì nên nói chuyện mà Hoa Cẩm Thành cùng mình đã trao đổi, bằng không lát nữa ăn cơm tới đây thì việc này liền khó nói, hơn nữa nhìn tình hình thế này, Đinh chủ nhiệm này không hề giống như Hoa Cẩm Thành nói là tính tình hắn rất phóng khoáng, trong lòng hơi hơi đối với Hoa Cẩm Thành có chút bất mãn.