Về vấn đề hướng đi của Thạch Ái Quốc, giờ đã không còn là tiêu điểm chú ý của cán bộ thành phố Hồ Châu, nếu ông ta có thể tìm được một vị trí để dưỡng lão qua ngày thì cũng không tệ rồi, còn hướng đi để bò lên cao, đó là hy vọng hảo huyền .
Thế nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, Thạch Ái Quốc rõ ràng đã hết cơn khổ, đến ngày suиɠ sướиɠ, chẳng những là không có rời đi một cách chật vật, mà còn trái lại. Nên khiến cho rất nhiều cán bộ Hồ Châu phải kinh ngạc ngơ ngẫn, bởi vì thời điểm Thạch Ái Quốc sắp xuất hiện đảm nhiệm chức cụ chủ nhiệm ủy ban mặt trận tỉnh Trung Nam thì tin tức âm âm thầm truyền ra bên ngoài .
La Bàn Hạ đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, quan sát cảnh sắc thành phố, lúc này đang là đầu mùa hạ, vạn vật phủ một màu xanh non, nhưng cách cao ốc thành ủy không xa, từ nơi cái chỗ kia, lại lộ ra một cảnh tượng không cân đối đến mức dị thường, so với cảnh tượng buôn bán phồn hoa tạo thành tương phản mãnh liệt. Nơi đó chính là xí nghiệp may cũ của thành phố Hồ Châu, tuy xưởng may đã ngưng hoạt động từ lâu, nhưng nhà xưởng vẫn còn, sở dĩ sáng sớm La Bàn Hạ đứng ở chỗ này, là bởi vì ông n vừa mới nhận được điện thoại của La Đông Thu, nói là hôm nay có việc muốn đến bái phỏng, xem có thể gặp mặt được không.
Tin tức này làm cho La Bàn Hạ không cao hứng, ông hiểu được La Đông Thu thời điểm lúc này đến là có ý gì, khẳng định vẫn là bởi vì chuyện miếng đất này, nhưng càng làm cho La Bàn Hạ cảm thấy uất ức lại là một cái tin tức khác, nếu không có gì xảy ra, tin tức này sẽ rất nhanh được công bố, đó chính là vấn đề hướng đi của Thạch Ái Quốc.
Mặc dù ông cùng Thạch Ái Quốc về bản chất thì không có gì xung đột, không giống như Để Khôn Thành cùng với Thạch Ái Quốc xung đột kịch liệt như vậy, nhưng trước đây với tư cách là phó bí thư thành ủy, ông đối với Thạch Ái Quốc vẫn là có cái nhìn, hơn nữa lúc tiếp nhận chức vụ bí thư của Thạch Ái Quốc, vốn là rất hăng hái, ông cảm thấy hơn mười năm qua, cuối cùng cũng không có uổng phí công sức chịu đựng, rốt cục mình cũng đã có cơ hội phát triển. Trong này có rất nhiều cái nhìn đối với Thạch Ái Quốc, để cho Thạch Ái Quốc nhìn xem, ngươi làm không được sự tình gì, sự tình mà ngươi làm không được, thì ta La Bàn Hạ có thể làm được, nhưng không đợi kịp mình làm ra thành tích, thì Thạch Ái Quốc rõ ràng còn lên làm có chân trong thường ủy tỉnh ủy, đây là một sự đả kích đối với La Bàn Hạ không nhẹ
Đang lúc trầm tư, tiếng đập cửa đã cắt đứt hết thảy .
Trương Hòa Trần thư ký tạm thời bước vào nói là có La Đông Thu đã tới, hỏi ông có muốn gặp mặt hay không ?
Bởi vì La Bàn Hạ đối với thư ký cũ của mình cũng không hài lòng, cho nên chưa choTrương Hòa Trần rời đi trong khoảng thời gian này Đào Thành Quân vẫn luôn cố gắng tìm cho La Bàn Hạ một thư ký mới, nhất thời bán hội còn chưa có tìm được . -Mời hắn vào đi a.
La Bàn Hạ nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình , nói ra .
-Vâng.. để em mới bọn họ vào.
Trương Hòa Trần nói.
-Bọn họ? Không phải La Đông Thu một người sao? Còn có ai nữa?
La Bàn Hạ nhíu mày hỏi.
-Còn có một tên gọi Tưởng Hải Dương cùng đi.
Trương Hòa Trần hồi đáp .
-Ồ …vậy cũng được, cùng một chỗ vào đi.
La Bàn Hạ cau mày, hiển nhiên, đối với La Đông Thu mang theo Tưởng Hải Dương gọi tới thì trong lòng của ông khó chịu, đối với Tưởng Hải Dương thì người khác không biết, nhưng những cán bộ lãnh đạo nội bộ thành phố Hồ Châu, bọn họ vẫn rất rõ ràng thằng này thuộc là hạng người gì rồi.
Những thứ khác không nói, nói riêng cục tài chính kia thì mấy chục triệu đến cùng đi nơi nào, hiện tại cũng không có tra ra rõ ràng, một nhà Khang Minh Đức đã bị diệt khẩu, hiện tại vụ án này được xem là vụ án chết, nhưng cơ hồ cán bộ Hồ Châu ai cũng biết, số tiền kia không có bay đi đâu, mà là bị Tưởng Hải Dương đựng trong túi bên eo của mình. Đối với những loại người quan nhị đại nhờ bậc cha chú trong nhà che chở làm ăn, dân chúng vốn là rất phẫn hận, nhưng cũng may những người này còn biết giấu giếm, nhưng còn Tưởng Hải Dương thì cứ như vậy trực tiếp đem tiền của chánh phủ dắt bên eo của mình, đối với La Bàn Hạ càng là phẫn hận không thôi.
-Chào La bí thư, cháu là La Đông Thu, có thể đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a.
La Đông Thu vừa vào cửa, nhìn thấy La Bàn Hạ đứng lên, liền bước gấp mấy bước tới đưa tay ra, mặc dù cha của hắn là bí thư tỉnh ủy , nhưng không phải là mọi chuyện đều chỉ huy La Bàn Hạ, chính hắn nếu muốn ở Hồ Châu làm thành cái hạng mục này, thì cần phải cùng đám rắn rít địa phương giữ gìn mối quan hệ thì buộc phải có….
-Đông Thu … tôi biết cậu tới Hồ Châu không chỉ là một chuyến mới đây, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có tới gặp tôi, chẳng lẽ cậu thấy thành phố Hồ Châu quá nghèo, đến rồi cũng không dám chào hỏi, sợ tôi kéo cậu đến đây đầu tư sao? La Bàn Hạ cũng để cho La Đông Thu có chút mặt mũi, hai ba câu nói liền đem mối quan hệ của hai người kéo lại gần .
Nhưng đối với Tưởng Hải Dương thì ông lại chưa từng liếc nhìn, giống như Tưởng Hải Dương chỉ là không khí vậy.
-La bí thư, chú đang trách cháu sao ? Tốt, cháu biết phải làm thế nào rồi, về sau mỗi khi cháu tới Hồ Châu, thì sẽ đến nhà của La bí thư ăn cơm mới được…
-Hảo hảo … tôi hoan nghênh a, ra đây ngồi, cha của cậu dạo này sức khỏe thấy đỡ hơn chưa? Đoạn thời gian trước lúc tôi gặp thì thấy ho khan lợi hại. …
La Bàn Hạ rất biết tìm chủ đề nói chuyện, chỉ có Tưởng Hải Dương tuy an vị tại bên người La Đông Thu, nhưng là một câu cũng không chen vào được .
Tuy nhiên trong lòng của hắn đối với La Bàn Hạ rất là phẫn nộ nhưng hắn cũng biết, lúc này không giống ngày xưa, La Bàn Hạ bây giờ là bí thư thành ủy Hồ Châu, còn mình thì sao? Cao lắm là chỉ có cái danh hiệu con trai của bí thư cũ thành phố Hồ Châu mà thôi, hiện tại chính mình nếu muốn ở Hồ Châu thành tựu cái hạng mục xí nghiệp may này, chỉ sợ chỉ có La Bàn hạ là yếu tố mấu chốt. Nhưng nếu biết được La Bàn Hạ rõ ràng không cho mình chút nào mặt mũi, thì mình cũng không nên tới nơi này, đều là do La Đông Thu, cứ kéo mình đi, hiện tại xem ra, đã không có tác dụng gì mà ngược lại còn có thể tạo ra phản tác dụng .
-Vâng…cha cháu sức khỏe dạo này tốt hơn rồi, lúc trở về cháu sẽ nói lại là La bí thư đang quan tâm đến sức khỏe của cha đây này .
La Bàn Hạ khoát tay, vừa cười vừa nói:
-Tốt rồi, việc nhà nói chuyện phiếm xong, nói chính sự đi, cậu cũng là đại lão bản, tôi biết cậu cũng rất bận rộn đấy, vô sự thì không lên điện tam bảo, nói đi … có chuyện gì?"
-La bí thư, không ngờ chú thẳng tính như vậy, được rồi… cháu cũng không vòng vo nữa, cháu tới Hồ Châu là muốn quăng ra ít tiền, xây dựng kinh tế Hồ châu thì cũng làm ra chút cống hiến, không biết La bí thư có hoan nghênh hay không a? -Ha ha …tôi hiện tại cần nhất là đầu tư, nói đi…cậu quăng tiền ra đầu tư cái gì, tôi đã để cho phía dưới thành lập một cái văn phòng chuyên môn rồi, chính là vì để cân đối vấn đề đầu tư .
-La bí thư, nghe nói tại phố có mảnh đất của xí nghiệp may cũ muốn khai thác? Có chuyện này sao?
La Đông Thu thẳng thắn hỏi.
-À… chuyện này còn đang nổi lên, tạm thời chưa có quyết định rõ ràng , như thế nào? Cậu đối với mảnh đất kia có hứng thú sao?
La Bàn Hạ hỏi.
Kỳ thật về mảnh đất xí nghiệp may kia, đừng nói là nổi lên, chỉ sợ là không ai dám nhắc đến, La Bàn Hạ sở dĩ nói như vậy, một cái là vì để cho La Đông Thu một bộ mặt, thứ hai ông cũng thật sự muốn mượn cái cân của La Đông Thu, đem cái cái xí nghiệp may này chính là vết sẹo của thành phố Hồ Châu triệt để xóa đi .